Người con gái trắng nhợt gầy yếu, cổ tay bị hắn nắm chặt, thân thể nhỏ xinh bị đặt dưới thân, y bào tán loạn miễn cưỡng phủ lên thắt lưng hai người, động tác nhấp nhô liên tục thể hiện sự kịch liệt. Mà nàng lại không hề rên ra tiếng, vì bị hắn hoàn toàn bao trụ. Chỉ có thể nghe được tiếng “Ô ô” phát ra do cực kì phấn khích cùng thống khổ …
Phong Dực chậm rãi đi tới, phát hiện có chút bất ngờ. Đây không phải là phong cách của Mặc Uyên, từ trước đến nay hắn không hề ép buộc con gái.
Nhìn từ góc độ này, ánh sáng trong đại điện có chút ảm đạm, da thịt nàng trắng nõn như tuyết, vì cảm xúc mãnh liệt bị thúc ép mà hơi run rẩy, ửng hồng lên khiến người ta phải say mê.
Chỉ nhìn thân thể, liền biết như thế nào là ‘tuyệt sắc giai nhân’.
Chỉ là hiện giờ, Phong Dực biết mình có việc trong người, không thể thưởng thức quá lâu.
“Vương gia.” Chậm rãi đứng ở phía dưới đại điện, Phong Dực lãnh đạm nói.
Những nhịp chuyển động làm người ta bị kích thích đến phát điên, rốt cuộc cũng vì tiếng kêu nhỏ này mà chậm dần.
Mặc Uyên nhíu mày, buông môi Lạc Cơ Nhi ra, hình như ngay thời khắc đó, nàng quay đầu đi thở dốc, hơi thở vừa ra khỏi miệng cũng là lúc khó khắc chế mà rên khẽ, tuyệt vọng như muốn chết đi, tiếng rên thê mỹ khiến người khác nghe cũng cảm thấy thẹn.
Không dừng động tác dưới thân, Mặc Uyên hơi bất mãn nhìn về hướng người trong điện.
“Không nhìn thấy ta đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537068/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.