“Anh phải cứu em……”
“Anh nhất định phải cứu em……”
“Mất em, anh không biết phài sống như thế nào……”
Trên giường hai thân thể đang quấn quýt, ngăm đen bao phủ trắng noãn, trắng noãn quấn lấy ngăm đen, Duy Duy bị anh ôm cuốn, bên tai tiếng đàn ông khàn khàn tuyệt vọng.
“Chuyện ngoài ý muốn năm hai mươi tám tuổi” ấy, đã làm cho anh buông tay tất cả — sự nghiệp khổng lồ, cuộc sốngthành công, của cải to lớn — từ nay về sau toàn tâm toàn ý tập trung vào kế hoạch thần bí bên ngoài, chỉ vì cái chết của cô.
Đường Kiện ôm chặt cô, dựa lưng vào đầu giường, hai người không rờinhau một tấc. Cho dù trong nhà mở điều hòa, da thịt hai người dính lấynhau, không khỏi dính ra một tầng mồ hôi mỏng.
Anh nhẹ nhàng hôn cái cổ xinh đẹp, cánh môi của cô, không thể tinđược người yêu dấu giờ phút này vẫn rõ ràng trong ngực mình như trước.
“Tất cả xảy ra rất nhanh. Anh chỉ rời đi một chút mà thôi, rồi lập tức, chỉ chớp mắt em liền biến mất……”
Duy Duy nhìn chăm chú hai tay đang giao nhau của bọn họ. “Đã xảy ra chuyện gì?” Cô thấp giọng hỏi.
“Anh giúp em mua cà phê.” Khóe miệng Đường Kiện không có ý cười. “Chúng ta ở trước cửa Tân Quang Tam Việt ở quận Tín Nghĩa, hôm đó em nói emmua nhầm sữa rửa mặt, phải về quầy chuyên doanh đổi, anh qua đường tớichỗ đối diện mua cà phê. Em đổi các thứ xong đi ra, muốn qua tìm anh.Một gã say rượu vượt đèn đỏ, đụng thẳng vào người em……”
Đã chết. Chuyện cứ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyen-thoi-gian/12158/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.