Trần Vị Dân: Tôi là giáo viên của thôn Lệ… đến từ thôn Lệ, là người viết mướn trong thôn…
Người ghi chép nghe không hiểu phương ngữ địa phương của ông ta, bối rối hết nhìn trái lại nhìn phải.
Trần Vị Dân: Không phải các cậu đang tìm người tên Sở Giá Quân à? Cái chữ “Giá” này, là giá trong hoa màu…
Trần Vị Dân: Tôi có thấy tờ thông báo dán ở huyện, cung cấp manh mối gì đấy, rồi huyện có hỗ trợ tiền vé xe, đưa tôi đến thành phố A. Tôi ngồi xe lửa tám ngày tám đêm đến đây, đồng chí ơi, tám ngày tám đêm…
Việc giao tiếp vô cùng khó khăn, cuối cùng Kỷ Dũng Đào và những người khác cũng hiểu được ý của ông ta – Trần Vị Dân, người thôn Lệ, huyện Bình Dương, Z Châu.
Thôn Lệ là một vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh, không có trường học chính thức, tỉ lệ mù chữ rất cao, giống như mười mấy năm trước, có khả năng cả thôn chỉ có thể liên lạc với thế giới bên ngoài bằng cách gửi thư, muốn điện báo hay gọi điện thoại phải lên huyện mới có.
Muốn viết thư phải tìm người biết chữ để nhờ viết hộ, Trần Vị Dân chính là người làm việc này.
Trần Vị Dân có ấn tượng rất sâu với Sở Giá Quân, bởi vì đôi mắt của cậu bé rất to, cũng rất đẹp. Hồi còn nhỏ Sở Giá Quân bị người trong nhà sai đến chỗ Trần Vị Dân nhờ viết thư, nội dung hầu hết là tìm người chú ở thôn khác mượn tiền. Bởi vì viết thư phải đề cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyen-tap-nhung-vu-an-bi-an-trong-khu-chung-cu-song-ai-nha/2446642/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.