Sài Gòn chiều mưa, nhớ về ngày xưa.Thời gian đã qua không thể quay lại.
Vu Nhất Xuyên đẩy hắn ra: “Ta đã biết ta thực có lỗi với ngươi, nhưng nếu ý ngươi là cùng ta cùng một chỗ, thật có lỗi, ta vẫn muốn nói xin tha thứ cho ta.”
Kiều Tử Lam lăng lăng nhìn hắn, trầm mặc một hồi nói: “Cho dù ngươi mất trí nhớ, cũng vẫn là thích Diệp Miêu phải không?”
Vu Nhất Xuyên lắc đầu, sau một lúc lâu trả lời: “Hắn là đệ đệ của ta.”
“Người nhà ngươi không có nói cho ngươi biết, ngươi cùng hắn không có quan hệ huyết thống sao? Hắn không phải đệ đệ của ngươi…”
“Hắn là như vậy!” Vu Nhất Xuyên đánh gảy lời của hắn: “Hắn một ngày là đệ đệ của ta, liền cả đời đều là đệ đệ của ta, hắn tựa như thiên sứ giống nhau…”
“Hắn là thiên sứ, ta đây là cái gì? Ác ma?” Kiều Tử Lam đột nhiên nở nụ cười một chút, hắn cúi đầu: “Ngươi có phải hay không… Có phải vĩnh viễn cũng không có khả năng thích ta hay không?”
Vu Nhất Xuyên cúi xuống đem áo khoác của hắn nhặt lên, cẩn thận phủ áo cho hắn, động tác của hắn ôn nhu mà bình tĩnh, sau đó hắn vỗ nhẹ nhẹ khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên, dán trên lỗ tai hắn ôn nhu nói: “Ngươi bắt đầu từ hiện tại quên ta, được không?”
—————————————————————-
Diệp Miêu đã muốn theo kịp bài vở, tan học hơn tám giờ rưỡi, khi đến bệnh viện đã gần mười giờ, hắn sợ Vu Nhất Xuyên ngủ vì thế khinh thủ khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyen-qua/2025194/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.