Đêm đã rất khuya, Vu Nhất Xuyên đứng ở dưới lầu phát hiện cửa sổ phòng đệ đệ vẫn còn sáng đèn, hắn sải bước lên thang lầu, mở cửa vào nhà: “Sao còn chưa ngủ…”
Hắn dừng lại, Diệp Miêu đang ngủ trên bàn học.
Vu Nhất Xuyên cười cười, đi qua đem đệ đệ ôm đến giường, sau đó hắn thấy nước trên khóe mắt đệ đệ còn chưa khô.
Đứa nhỏ này vừa khóc … Vu Nhất Xuyên cúi đầu,hôn nhẹ khóe mắt, đắp chăn lên cho đệ đệ, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Ca…”
Vu Nhất Xuyên quay đầu lại, cười:” Ta làm ngươi tỉnh?”
Diệp Miêu hơi hơi dụi mắt, nhẹ giọng nói: “Ca, sao ngươi lại về nhà?”
“Ân, lo lắng cho ngươi. ” Vu Nhất Xuyên ngồi bên người đệ đệ, đem tay đệ đệ đặt ở trong tay mình: “Quả nhiên làm cho ta lo lắng.”
“Ta không sao.” Diệp Miêu chống ngồi dậy: “Mụ mụ đâu?”
“Ta mới vừa xem qua, không có ở nhà, buổi tối ca ca ở nhà ngủ, giống như trước ôm ngươi ngủ, được không?” Vu Nhất Xuyên sờ mặt đệ đệ: “Miêu Miêu gần đây gầy quá, ca ca thật không nỡ.”
“Không phải gầy, là cao lớn, ca ca, ngày hôm qua trường học kiểm tra sức khoẻ, ” Diệp Miêu cười cười: “Ta rốt cục cao được mét bảy.”
Vu Nhất Xuyên xoa tóc mềm mại của đệ đệ: “Tốt lắm a, Miêu Miêu còn chưa đến mười bảy tuổi, còn có thể cao lên nữa. Bất quá là không có gì hy vọng cao như ca ca , khi ca ca mười sáu tuổi đã qua một mét bảy mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyen-qua/2025084/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.