Chương trước
Chương sau
Lúc cô Vương nhìn thấy Đặng Uyển, mồ hôi lạnh trên trán bà ta không ngừng chảy ra, mình đây là bị một đứa trẻ mới học lớp 4 tính kế, phải giải quyết chuyện này như thế nào đây?

Sau đó lại xem camera theo dõi trong phòng học, sáng sớm Đặng Uyển đã xuất hiện ở phòng học, lén lút mở tủ đựng sách vở của Đào Đào ra, từ trong quyển vở lấy ra mấy tờ giấy kẹp trong đó rồi dùng băng keo dính vào ngăn bàn của Đào Đào.

Tiếp theo Đặng Uyển cất quyển vở vào chỗ cũ rồi đi ra ngoài, rất lâu sau đó cũng không xuất hiện ở phòng học nữa, đến tận khi chuông reo Đặng Uyển mới lại vào lớp.

Xem xong camera theo dõi, chân tướng đã rõ ràng, cái gọi là gian lận căn bản chính là do Đặng Uyển dùng thủ đoạn giở trò sau lưng.

Hà Vãn cũng không dám tin tưởng một đứa trẻ mới 10 tuổi sao có thể làm ra chuyện ác độc như vậy, thủ đoạn lại rất tinh vi, còn biết dùng đồ của Đào Đào để vu oan cho cô bé.

Tuổi còn nhỏ mà tâm tư lại ác độc như vậy, những người khác có thể không biết nhưng Hà Vãn lại rất rõ ràng, chuyện này khẳng định là do Thích Mỹ Âm xúi giục, bằng không một đứa trẻ con học ở đâu được những việc này?

"Thích phu nhân, ngài xem?" Chủ nhiệm Tiền biết Đặng Uyển có quan hệ họ hàng với nhà họ Thích, ông ta nghĩ thầm người nhà họ Thích này làm cái gì không biết? Chẳng lẽ hiện giờ nhà họ đã nội đấu tới mức ngay cả trẻ con cũng muốn dùng thủ đoạn như vậy để làm nhau khó xử hay sao?

Đây còn không phải là người một nhà đấu với nhau tới tận trường học ư? Thật sự là tai bay vạ gió mà, trong lòng cô Vương cũng thầm kêu khổ, bọn họ ' cá lớn' đấu nhau sao lại liên lụy tới hạng ' tép riu' như bà ta chứ?

"Gọi điện thoại mời phụ huynh của Đặng Uyển đến đây đi." Hiện tại Hà Vãn cũng mặc kệ quan hệ thân thích, bà để giáo viên gọi Thích Mỹ Âm tới trường học, có đoạn video theo dõi này rồi, bà muốn xem thử Thích Mỹ Âm còn có cái gì để nói?

"Đúng rồi, chủ nhiệm Tiền, phiền ông gửi cho tôi đoạn video này, miễn cho đến lúc đó có người không chịu nhận sai."

"Vâng, vâng, Thích phu nhân, chúng ta đến văn phòng nói chuyện đi?" Chủ nhiệm Tiền còn đang nghĩ xem nên xử lý chuyện này như thế nào.

"Đi thôi." Hà Vãn nắm tay Đào Đào ra khỏi phòng điều khiển.

Thích Mân hỏi Đào Đào: "Đào Đào, lần trước trên áo em dính vết bút mực là do Đặng Uyển vẽ lên sao?" Vừa rồi xem trong camera theo dõi, Đặng Uyển ngồi ở phía sau Đào Đào, ngày đó Đào Đào nói năng rất thận trọng, nhất định là vì em ấy không muốn nhắc tới Đặng Uyển khiến cho mẹ và cô nổi lên xung đột.

"Vết bút mực gì cơ?" Lần trước Hà Vãn không nhìn thấy dấu vết gì trên quần áo của Đào Đào.

"Ngày đầu tiên đi học sau áo Đào Đào đã bị vẽ lên rất nhiều vết bút mực, chẳng phải Đặng Uyển ngồi sau Đào Đào đó sao?"

"Đào Đào, là Đặng Uyển làm sao?"

".. Đúng ạ, nhưng về sau chị ấy không làm vậy nữa, con liền không nói với mọi người." Đào Đào do dự một hồi mới nói.

"Chủ nhiệm Tiền, các người đi trước đi, tôi nói mấy câu với bọn nhỏ." Giáo viên còn ở đây, có một số chuyện Hà Vãn không tiện nói.

"Còn có chuyện gì nữa không? Con nói cho mẹ nghe, đều nói hết cho mẹ." Hà Vãn ngồi xổm xuống nhìn vào đôi mắt Đào Đào.

"Con.. Mẹ ơi, các bạn trong lớp đều nói con là con gái của tiểu tam, nói con là con gái riêng của ba, vì để mang con về nhà nên mới nói là nhận nuôi, các bạn trong lớp đều không muốn chơi với con, nhưng con không biết chuyện này có phải là do Đặng Uyển truyền ra hay không?"

Đào Đào vừa nói vừa rơi nước mắt, vốn dĩ cô bé không muốn khóc nhưng lại không nhịn được, cô bé vội vàng duỗi tay lau đi, nhìn bộ dáng cô bé lúc này thật sự rất đáng thương.

Hà Vãn thấy vậy thì vô cùng lo lắng, một đứa trẻ bị các bạn trong lớp cô lập, không có bạn chơi cùng, đối với trẻ con mà nói đây chẳng phải là chuyện lớn sao?

Nhưng trước nay Đào Đào chưa từng nói với người trong nhà mà chỉ một mình chịu đựng những chuyện này, Đào Đào còn nhỏ như vậy.. Hà Vãn cảm thấy mình thật sự không xứng làm mẹ chút nào.

"Đứa nhỏ ngốc, vì sao con không nói với mẹ?" Hà Vãn sờ sờ đầu Đào Đào, bà cực kì đau lòng.

"Mẹ, con thật sự không sao đâu ạ, dù sao con cũng quen rồi."

Ngay từ đầu Đào Đào cũng muốn ở chung với các bạn thật tốt nhưng bọn họ lại đối xử với cô bé như vậy, Đào Đào cũng sẽ cảm thấy thất vọng, dù sao cô bé đã quen không có bạn bè rồi, hơn nữa sau khi tan học có hai anh chơi với cô bé, ở trường chỉ cần chuyên tâm học tập là được.

"Đào Đào, mẹ biết con hiểu chuyện, nhưng mẹ cũng muốn con nghe lời, chẳng phải mẹ đã nói có chuyện gì thì phải nói với ba mẹ rồi sao? Sao con lại không nghe lời?" Nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ Đào Đào vẫn sẽ không nói ra.

"Con xin lỗi mẹ." Đào Đào ủ rũ cúi đầu, cô bé rất bất lực, luôn cảm thấy mình làm cái gì cũng sai.

"Đào Đào, không phải là mẹ trách con, chỉ là nếu về sau lại xảy ra chuyện như vậy thì con nhất định phải nói với ba mẹ, có được không?"

"Được ạ, con xin lỗi mẹ, con sai rồi." Đào Đào ôm lấy cổ Hà Vãn khóc lớn.

Cô bé cũng không muốn bị các bạn cô lập, cũng muốn có bạn tốt, nhưng rõ ràng cô bé không làm sai cái gì mà mọi người đều không thích cô bé.

Dịch Tuần nhìn Đào Đào khóc, trong lòng cậu hơi nhói đau, đều do cậu đã hứa mà lại nuốt lời.

Nếu như năm ấy cậu tìm được Đào Đào sớm hơn thì hiện tại em ấy cũng sẽ không thay đổi thành tính tình như vậy, bị ủy khuất cũng không dám nói với người trong nhà, bị người khác bắt nạt thì trốn đi khóc một mình, cậu thật hận bản thân mình.

"Đào Đào ngoan, con không sai, đừng khóc, còn có chuyện gì nữa không? Con nói hết cho mẹ nghe."

"Không có ạ." Đào Đào lắc đầu, cô bé đưa tay lau nước mắt, cổ tay áo đều đã ướt một mảng lớn.

"Ừ, con đừng khóc nữa, mẹ mang con đi lấy lại công đạo."

Hà Vãn đứng lên, bà lau nước mắt cho Đào Đào, lời đồn kia đã truyền ra lâu như vậy thế nhưng giáo viên một chút cũng không biết, không xử lý khiến cho Đào Đào bị cô lập, bà tiêu nhiều tiền như vậy là để làm gì?

Mỗi năm nhà họ Thích còn quyên góp nhiều khoản tiền cho trường học, chẳng lẽ muốn bọn họ chăm sóc cho con bà hơn một chút cũng không được sao?

Không chỉ không được chăm sóc tốt mà còn bị giáo viên bôi nhọ là gian lận, phải chịu ủy khuất đến mức một mình trốn đi khóc, lý nào lại như vậy?

Lúc Hà Vãn quay trở lại văn phòng giáo viên, cô Hứa cũng ở đó, sắc mặt Hà Vãn hiện giờ so với ban nãy đã khó coi hơn rất nhiều.

"Cô Vương, có thể gọi lớp trưởng lớp cô tới đây một chuyến không? Vì sao trong lớp không có ai chơi với Thích Nguyệt, lại còn có lời đồn nói Thích Nguyệt là con gái riêng của nhà họ Thích chúng tôi? Thích Nguyệt mới 9 tuổi mà thôi, giáo viên có biết chuyện này không? Để mặc lời đồn như vậy truyền ra, cô Vương có nghĩ tới đối với một đứa nhỏ 9 tuổi sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn đến thế nào không?"

"Đây là có chuyện gì? Cô Vương?" Chủ nhiệm Tiền thật đúng là không biết chuyện này, cô Vương cũng chưa từng nói với ông ta, cả lớp không có ai chơi với Thích Nguyệt? Đây còn không phải là cô lập, bạo lực lạnh trong trường học hay sao?

"Xin lỗi, tôi không nghe nói có chuyện này, là tôi thất trách." Bây giờ cô Vương còn có thể nói cái gì nữa đây?

"Vậy cô đi gọi lớp trưởng tới đây đi, hiện tại cũng chưa bắt đầu làm bài thi." Chủ nhiệm Tiền trừng mắt liếc nhìn cô Vương một cái, xem ra hôm nay chuyện này thế nào cũng phải ầm ĩ lên rồi.

"Chờ một chút, để em đi." Thích Mân đứng dậy, nhỡ đâu cô Vương lại nói cái gì uy hiếp lớp trưởng thì phải làm sao bây giờ? Hiện tại Thích Mân không thể tin cô Vương được nữa.

"Ừ, tiểu Mân đi đi con, cô Vương vẫn nên ngồi đây chờ thì hơn." Hà Vãn cũng không tin cô Vương, sớm biết vậy lúc trước bà nên điều tra rõ ràng tính cách của giáo viên này, bà còn cho rằng các giáo viên của trường nhất trung Đồng Xương đều quan tâm học sinh giống như chủ nhiệm lớp của tiểu Mân cơ, ai ngờ..

Cô Vương xấu hổ đứng tại chỗ, trước nay bà ta chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như bây giờ.

Thích Mân đi nhanh về nhanh, lớp trưởng lớp 4.3 là một cô bé, thấy nhiều giáo viên có mặt như vậy, cô bé còn có chút khiếp đảm.

"Dương Đình, bạn học Thích Nguyệt nói hiện nay trong lớp đều truyền tai nhau nói bạn ấy là con gái riêng, mọi người đều không muốn thân cận với bạn ấy, chuyện này là thật sao?"

Dương Đình nghe chủ nhiệm giáo dục hỏi, trong lòng cô bé hơi khẩn trương, cũng thầm cảm thấy may mắn vì mình chưa từng nói như vậy.

"Vâng ạ, em không biết là ai truyền ra, nói Thích Nguyệt là con gái riêng, lúc trước em đã nói với cô Vương chuyện này rồi, nhưng cô nói không cần để ý tới.." Dương Đình liếc mắt nhìn cô Vương một cái, trước đây có lần cô bé đến nộp bài tập đã từng nhắc tới chuyện này với cô Vương, nhưng cô Vương nói không cần quan tâm nên Dương Đình cũng không nhắc đến nữa.

Dương Đình vừa nói xong, mọi người đều nhìn sang cô Vương, ban nãy cô Vương còn nói không biết, hiện giờ Dương Đình lại nói cô bé đã nói với cô Vương rồi, đây rốt cuộc là tình huống như thế nào?

Cô Vương cẩn thận nhớ lại, cuối cùng bà ta cũng nghĩ ra, hình như Dương Đình từng nói với bà ta một lần, chỉ là hôm ấy bà ta rất bận, cũng không nghe rõ, cô Vương cảm thấy chuyện này chỉ là trẻ con chơi đùa trêu ghẹo nhau mà thôi, hẳn là không có việc gì nên cũng không để ý, ai ngờ bây giờ lại gây ra chuyện lớn như vậy.

"Được rồi, Dương Đình, em về làm bài thi trước đi, chuyện thầy vừa hỏi em nhớ là không được nói với người khác."

Dương Đình đi rồi, chủ nhiệm Tiền nhìn cô Vương: "Cô Vương, chuyện này là như thế nào? Rốt cuộc là cô có biết hay không?"

"Chuyện này.. Xin lỗi, lúc ấy tôi đang bận, không nghe rõ Dương Đình nói cái gì, tôi không biết sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, bạn học Thích Nguyệt, thật ngại quá, là do cô không làm tốt trách nhiệm của mình.."

"Cô Vương, chuyện này ầm ĩ như vậy, cả lớp đều biết, các bạn trong lớp hùa nhau cô lập Thích Nguyệt nhưng cô lại không biết chút nào, hình như có chút thất trách nhỉ?"

Trong lòng Hà Vãn tức giận, từ trước đến nay chưa từng có người nào dám không đem nhà họ Thích đặt vào mắt như vậy.

Xảy ra chuyện quan trọng như vậy nhưng Đào Đào không nói với người trong nhà, đó là bởi vì con bé vừa mới đến nhà họ Thích, không muốn làm phiền đến bọn họ.

Tuy rằng trong lòng Hà Vãn sốt ruột nhưng cũng không có cách nào khác, Đào Đào quá mức hiểu chuyện, cái này Hà Vãn chỉ có thể từ từ dạy bảo con bé.

Nhưng cô Vương làm chủ nhiệm lớp mà trong lớp xảy ra chuyện gì cũng không biết, mặc kệ trong lớp xảy ra chuyện như vậy, nếu như bà ta phát hiện sớm một chút, có thể thông báo cho phụ huynh biết sớm hơn, cũng có thể giải thích rõ ràng cho các bạn học trong lớp hiểu thì Đào Đào sẽ không phải chịu ủy khuất lớn như vậy.

"Thích phu nhân, lần này thật sự là do cô Vương thất trách, ngài xem muốn xử lý như thế nào?"

Chủ nhiệm Tiền còn có thể nói cái gì nữa đây? Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, chỉ e danh tiếng của trường nhất trung Đồng Xương sẽ bị hủy hoại mất.

Cả lớp cô lập một bạn học, chủ nhiệm lớp lại không quan tâm, trường học như vậy còn có người nào dám tới học nữa chứ?

Chưa nói tới chuyện kia chỉ là lời đồn bậy bạ, cho dù Thích Nguyệt có thật sự là con của tiểu tam, là con gái riêng của nhà họ Thích đi chăng nữa thì Thích Nguyệt cũng có lỗi gì đâu?

Chẳng lẽ cô bé muốn làm con gái riêng, làm con của tiểu tam sao? Đều là do người lớn làm sai nhưng bị tổn thương luôn là con trẻ, đây là cái thế đạo gì?

* Thế đạo: Lẽ thường của việc đời.

Vì sao lại phải bắt nạt một đứa trẻ như vậy? Đây còn là trường học đó, nơi được xem là thuần khiết nhất trên thế giới này mà còn như vậy, nếu ở ngoài xã hội chẳng phải đứa nhỏ sẽ càng khó sống hơn hay sao?

"Tôi có thể xử lý như thế nào được chứ? Đây là việc của ban giám hiệu nhà trường, bây giờ tôi sẽ chờ phụ huynh của Đặng Uyển tới để giải quyết chuyện gian lận kia." Hà Vãn nhìn đồng hồ: "Tiểu Mân, tiểu Tuần, các con đi học trước đi."

"Dì ơi, cháu muốn ở lại đây." Dịch Tuần giơ tay sờ sờ đầu Đào Đào.

"Mẹ, con cũng ở lại đây, đều do con không tốt, không chăm sóc tốt cho em gái."

"Vậy chúng ta cùng chờ đi." Dù sao quan hệ giữa hai đứa nhỏ và Đào Đào cũng rất tốt, hơn nữa thành tích của bọn nhỏ đều ở top đầu của khối, cũng không đến mức chỉ vắng mặt mấy tiết học mà khiến thành tích học tập sa sút.

Chẳng qua bao lâu, Thích Mỹ Âm đã tới, Đặng Uyển cũng theo Thích Mỹ Âm đi vào.

"Chị dâu cũng ở đây à? Cô Vương, vội vàng kêu tôi tới đây là có chuyện gì sao?" Trên mặt Thích Mỹ Âm tràn đầy ý cười, giống như bà ta hoàn toàn không làm chuyện gì trái với lương tâm vậy.

"Mỹ Âm, vốn dĩ chúng ta là người một nhà, không nên nói nặng lời với nhau, nhưng mà trước nay tôi nói cái gì cô cũng không nghe, vậy cô xem video này trước đi."

Hà Vãn để chủ nhiệm Tiền đem đoạn video kia copy vào trong máy tính cho Thích Mỹ Âm xem, miễn cho bà ta lại nói bọn họ bôi nhọ con gái của bà ta.

Thích Mỹ Âm xem xong video, sắc mặt bà ta bắt đầu trở nên khó coi: "Chị dâu đây là có ý gì?"

"Hôm nay Đào Đào bị giáo viên bắt được gian lận, nhưng trên thực tế là do Đặng Uyển làm, lại bôi nhọ lên người Đào Đào, cô cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào đây?"

"Chuyện này ấy à, con nít con nôi không cần thiết phải nghiêm túc như vậy chứ? Nói không chừng Uyển nhi cũng chỉ là đùa một chút mà thôi, chị dâu cần gì phải so đo như vậy." Thích Mỹ Âm cười cười, bà ta đẩy Đặng Uyển lên phía trước: "Con nói đi, có phải con đang đùa giỡn với em gái Đào Đào không?"

"Vâng, con đang đùa với em gái một chút thôi mà." Đặng Uyển có Thích Mỹ Âm chống lưng, nó đánh bạo cái gì cũng dám nói: "Vì sao Đào Đào phải so đo như vậy? Cũng đâu phải chuyện gì lớn, chỉ đùa một chút cũng không được à?"

Hà Vãn bên này còn chưa nói cái gì nhưng chủ nhiệm Tiền cùng mấy giáo viên có mặt ở đây đã không nghe nổi nữa, chuyện lớn như vậy mà mẹ con bọn họ lại có thể nói chỉ là đùa giỡn.

Nếu như không có camera theo dõi có thể chứng minh được Đào Đào trong sạch thì chỉ sợ cô bé đã bị bôi nhọ rồi, hiện tại Đặng Uyển lại có thể thản nhiên nói mình chỉ đùa giỡn một chút, không cần để ý? Đến bây giờ cô Vương mới biết được hóa ra tính cách Đặng Uyển lại xấu như vậy.

Bình thường thoạt nhìn rất ngoan, sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ?

"Chủ nhiệm Tiền, ông cũng cảm thấy đây chỉ là việc nhỏ thôi sao?" Hà Vãn không thèm cãi cọ với Thích Mỹ Âm, bà đem vấn đề đẩy sang cho chủ nhiệm Tiền. Chủ nhiệm Tiền bị kẹp ở giữa cũng rất xấu hổ, sau khi cẩn thận suy nghĩ một lát, ông ta vẫn cảm thấy chuyện này là Đặng Uyển không đúng.

"Đặng phu nhân, chuyện này thật sự là bạn học Đặng Uyển làm sai rồi, vẫn nên để em ấy xin lỗi bạn học Thích Nguyệt đi, đều là chị em trong nhà, tôi tin sau khi bạn học Đặng Uyển xin lỗi thì bạn học Thích Nguyệt sẽ tha thứ cho em ấy thôi."

"Con không muốn!" Đặng Uyển trốn phía sau Thích Mỹ Âm.

"Chủ nhiệm Tiền, đây là người một nhà chúng tôi đùa giỡn với nhau mà thôi, không liên quan gì đến trường học, không cần chủ nhiệm Tiền phải quản đâu!"

Lời nói của Thích Mỹ Âm so với Hà Vãn thì không khách khí hơn nhiều, hoàn toàn không cho chủ nhiệm Tiền chút mặt mũi nào.

Vốn dĩ trước đây Thích Mỹ Âm và chủ nhiệm Tiền đã có chút hiềm khích, bởi vì Thích Mỹ Âm muốn đút lót để chủ nhiệm Tiền cho Đặng Uyển vào lớp 4.1 nhưng lại bị từ chối, Thích Mỹ Âm liền ghi hận đến tận bây giờ.

Chủ nhiệm Tiền ngượng ngùng, vẻ mặt ông ta xấu hổ nhìn Hà Vãn.

"Thích Mỹ Âm, đây là trường học, cô đừng quá làm càn." Hà Vãn cảm thấy thật mất mặt, nhà họ Thích sao lại thế này? Nuôi dưỡng ra được một người đàn ông tốt như Thích Thành, thế nhưng còn dạy ra một người ngang ngược không nói lý lẽ như Thích Mỹ Âm, có một người mẹ như vậy, tính cách Đặng Uyển có thể tốt mới là lạ đấy.

"Chị dâu, chị đang cảm thấy em làm nhà họ Thích mất mặt sao? Là chị gọi em tới mà, nếu như chị để về nhà rồi nói chuyện thì chúng ta cũng không cần phải làm ầm ĩ lên như vậy, vốn dĩ cũng không phải là chuyện gì lớn, cần gì phải làm ầm ĩ ở trường học, nhìn nhà họ Thích bị người ta chê cười như vậy, chị có vui vẻ không?" Khả năng ' đổi trắng thay đen' của Thích Mỹ Âm thật sự rất lợi hại.

Cô Vương cùng cô Hứa nhìn thoáng qua nhau, hai người đều trộm nuốt nước miếng, không nghĩ tới tính cách của Thích Mỹ Âm lại cường thế như vậy, Hà Vãn so với Thích Mỹ Âm thật sự ôn nhu hơn rất nhiều.

"Thôi được rồi, nếu cô đã nói như vậy thì chúng ta về nhà nói chuyện đi, cũng không cần ở trường học làm chủ nhiệm Tiền khó xử nữa, tiểu Mân, con gọi điện thoại cho ba con đi, bảo ba con đến trường học đón chúng ta."

Hà Vãn khẽ cười nói, bà cũng không tức giận, Thích Mỹ Âm cho rằng nếu ở nhà cũ, cả gia đình ở bên nhau thì bà ta sẽ có lý sao?

"Chủ nhiệm Tiền, chuyện này chúng tôi sẽ không làm phiền ông nữa, ông làm thủ tục cho Thích Nguyệt nhà chúng tôi chuyển lớp đi, chuyển tới lớp 1 ấy, bài thi tiếng Anh của con bé được điểm tuyệt đối, cô Hứa cũng đã nói đề thi lần này khá khó, như vậy thì chuyển đến lớp 1 chắc không có vấn đề gì đúng không, chủ nhiệm Tiền?"

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề, chuyện này chúng tôi sẽ xử lý tốt, lời đồn về bạn học Thích Nguyệt chúng tôi cũng sẽ nhanh chóng xử lý, Thích phu nhân cứ yên tâm, lần này thật sự là do giáo viên của chúng tôi thất trách, ngài đừng nóng giận."

Chủ nhiệm Tiền thật sự không biết nên nói cái gì, ông ta chỉ hy vọng chuyện này đừng ầm ĩ lên, bằng không ông ta sẽ thất nghiệp mất.

"Chủ nhiệm Tiền, chuyện này có một phần lỗi tại nhà họ Thích chúng tôi không dạy bảo con cháu cho tốt, trường học cũng là tai bay vạ gió mà thôi, chỉ cần nhà trường xử lý tốt, chúng tôi cũng sẽ không truy cứu nữa."

Đánh một cái tát lại cho một quả táo ngọt, vừa rồi đã nói lời tàn nhẫn, hiện tại lại chuyển sang dụ dỗ, Hà Vãn biểu hiện rất thuần thục, bà cũng không hy vọng Đào Đào cùng tiểu Mân bị bắt nạt ở trường học.

Có thể không đắc tội với người khác thì sẽ không đắc tội, tuy rằng Hà Vãn cùng Thích Thành không sợ nhưng bọn họ không thể lúc nào cũng ở bên cạnh các con, bà cũng không thể gây thù chuốc oán làm ảnh hưởng đến các con được, dù sao thì bà cũng không phải là người hồ đồ như Thích Mỹ Âm.

"Cảm ơn Thích phu nhân đã thông cảm."

"Hôm nay chúng tôi đi về trước, Thích Nguyệt cũng sẽ xin nghỉ, chờ khi nào thủ tục chuyển lớp xong xuôi sẽ lại đến trường, tiểu Tuần, con về học trước đi, nhân tiện giúp tiểu Mân xin phép nghỉ nhé."

Tuy rằng Dịch Tuần cũng muốn đi theo nhưng chuyện của cậu cùng Đào Đào còn chưa nói cho mọi người biết, hiện tại nếu đi theo cũng không tiện, ngược lại còn thêm phiền, trước tiên vẫn nên chờ chuyện này qua đi rồi nói sau.

"Dạ."

"Thích Mỹ Âm, chúng ta gặp ở nhà cũ, chuyện trong nhà thì về nhà giải quyết."

Nói xong, Hà Vãn liền dẫn theo mấy đứa nhỏ đi ra ngoài.

Thích Mỹ Âm hừ một tiếng, bà ta liếc mắt nhìn chủ nhiệm Tiền: "Chủ nhiệm Tiền, ông được lắm, tôi còn tưởng rằng ông coi quyền lực tiền tài như cỏ rác cơ đấy, hóa ra là do tôi không đủ tư cách."

Trước kia lúc bà ta đút lót muốn chủ nhiệm Tiền chuyển Đặng Uyển đến lớp 1, ông ta nhất quyết không đồng ý, hiện giờ Hà Vãn chỉ nói một câu, ông ta liền vội vàng nịnh bợ, sảng khoái đáp ứng.

Đây còn không phải là đang bắt nạt bà ta, cảm thấy bà ta không đủ tư cách sao?

Dựa vào cái gì chứ? Trên người Đặng Uyển còn đang chảy một nửa dòng máu của nhà họ Thích, đứa con hoang Thích Nguyệt kia còn chẳng có quan hệ gì với nhà bọn họ, ngay cả Hà Vãn cũng chỉ là người ngoài mà thôi, dựa vào cái gì mà mọi người đều nịnh bợ Hà Vãn?

Trong lòng Thích Mỹ Âm rất tức giận, bà ta chính là đại tiểu thư của nhà họ Thích, từ trước đến nay có ai dám không nể mặt bà ta? Vậy mà hiện tại đến một chủ nhiệm giáo dục bà ta cũng không trị được.

"Ha ha." Chủ nhiệm Tiền gượng cười, ông ta vẫn cảm thấy so với Thích Mỹ Âm thì Hà Vãn mới đáng được coi trọng hơn.

Thích Mỹ Âm không được đáp lời, bà ta hừ một tiếng rồi dẫn theo Đặng Uyển rời đi, bà ta phải về nhà cũ trước rồi gọi Đặng Hiền tới, dù sao cũng không thể để Hà Vãn chiếm mất tiên cơ.

Hà Vãn cùng hai đứa nhỏ đứng ở cổng trường chờ Thích Thành, thấy tâm tình Đào Đào không tốt lắm, bà vỗ vỗ bả vai cô bé: "Đào Đào, con đừng sợ, đợi lát nữa gặp ông bà nội con cứ nói đúng sự thật là được."

"Con biết rồi ạ." Nhưng Đào Đào lại nghĩ thầm, hình như ông bà nội cũng không thích mình cho lắm, bọn họ thật sự sẽ đứng về phía mình sao?

"Đào Đào, con cứ yên tâm, ba mẹ nhất định sẽ khiến Đặng Uyển phải xin lỗi con."

Đặng Uyển vẫn còn là trẻ con, ngoại trừ để nó xin lỗi thì tựa hồ cũng không có cách nào khác để phạt, nhưng bất kể thế nào Đặng Uyển cũng phải xin lỗi, đem chuyện này nói cho rõ ràng, để về sau Đặng Uyển không dám động tới Đào Đào nữa.

"Con cảm ơn mẹ, con không sao đâu ạ." Đào Đào khẽ cười, lúc này cô bé nên vui vẻ mới đúng, cô bé có ba mẹ và anh trai tốt như vậy, còn tìm được anh tiểu Ngũ nữa.

Không bao lâu sau Thích Thành tới, cả nhà ngồi trên xe, Hà Vãn đem mọi chuyện nói hết với Thích Thành, ông nghe xong liền trầm mặc, sau đó nói: "Mỹ Âm càng ngày càng không biết dạy con."

Tuy rằng khi còn nhỏ Đặng Uyển cũng không nghe lời lắm, nhưng Thích Thành chưa từng nghĩ tới Đặng Uyển có thể làm ra những chuyện như vậy.

Lúc bọn họ đến nhà cũ, Thích Mỹ Âm đang ngồi bên cạnh bà nội Thích, bà ta còn rất đắc ý mà liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.