Đàm Tễ trả lời điện thoại của Nguyễn Sơ Tinh chứng tỏ điều gì, chứng tỏ hai người đang ở cùng nhau. Mà điều khiến người ta chua xót chính là Đàm Tễ gọi cô là 'vợ', điệu bộ còn rất yêu chiều nữa.
Fan não tàn thiếu chút nữa đã ném điện thoại rồi đâm đầu chết rồi.
Cô gái kia cực kỳ bi thương: "Em trai bị người phụ nữ đó lừa sao?"
"Tôi chỉ có một chị thôi, cô là ai?"
"......" Tức giận.
Đàm Tễ phản ứng nửa ngày mới ý thức được đây là một vài fans cực đoạn gọi điện thoại đến. Cậu đặt điện thoại sang một bên, chột dạ nói: "Mấy cuộc gọi như vậy sau này em đừng nhận nữa."
Nguyễn Sơ Tinh kéo ghế dựa ra, cô khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn cậu.
Đàm Tễ lập tức hiểu được ánh mắt của cô, biết Sơ Tinh đang muốn tính sổ với mình, giọng cậu càng ngày càng nhỏ: "Đêm qua em đã đồng ý rồi."
Nguyễn Sơ Tinh không nói lời nào, vẫn cứ lạnh lùng mà nhìn cậu.
Đàm Tễ chạy nhanh vào bàn rút bàn phím máy tính ra, đau khổ chạy tới hỏi: "Vậy anh quỳ cái này được không?"
Cô ngẩn người, hơi có chút kinh ngạc.
"Hay là điều khiển từ xa? Sầu riêng?" Đàm Tễ ngoan ngoãn nói ra một đống thứ, "Em muốn anh quỳ cái gì thì anh sẽ quỳ cái đó, muốn anh quỳ bao lâu thì anh sẽ quỳ bấy lâu."
"......" Cậu còn mặt mũi không thế?
Nguyễn Sơ Tinh thở dài, bạn trai mình chọn cô có thể làm sao đây? Chỉ có thể chiều cậu thôi.
Cô dùng một tay chống má, bất đắc dĩ hỏi: "Nhóc con, giờ anh hài lòng chưa?"
Toàn thế giới đều biết bọn họ quen nhau, vừa lòng chưa?
Hiện tại tất cả mọi người đều biết Nguyễn Sơ Tinh là của mình cậu, nếu còn dám mơ ước vợ cậu, cậu liền gâu gâu gâu cắn người cho mà xem.
Nhìn thấy dáng vẻ cười vô tri của Đàm Tễ, tim Nguyễn Sơ Tinh không biết sao lại đập nhanh hơn, cô vươn tay nhéo cậu một cái. Đàm Tễ cong lưng, cô choàng tay qua cổ cậu, đôi môi mềm mại của cô gái liền dán lên.
Đàm Tễ ôm cô: "Có thể là sau này fans sẽ không thích anh, không cần anh nữa, cho nên em phải thương anh nhiều hơn, nếu không anh sẽ cực kỳ đau lòng đó."
Trong mắt cậu nhóc ngập nước: "Chị à..."
Trái tim Nguyễn Sơ Tinh tan chảy, trước kia cô không thích mấy người não tàn yêu đương, cũng khinh thường nhất người vì tình yêu mà từ bỏ sự nghiệp. Nhưng lại có một ngày sẽ có người vì cô mà làm như vậy. Sao cô có thể khinh thường được nữa.
Nguyễn Sơ Tinh hôn lên mắt cậu một cái, giọng nói nhẹ nhàng: "Được, em sẽ thương anh."
Đàm Tễ lập tức thay đổi sắc mặt, cái đuôi đã sắp vẫy lung tung, cậu đắc ý nói: "Anh biết em tốt nhất mà."
Cậu đè Nguyễn Sơ Tinh xuống sô pha hôn chừng mười phút, sau khi chấm dứt vẫn cứ hưng phấn: "Bây giờ cả thế giới đều biết anh là chồng em rồi. Anh rất vui vẻ rất vui vẻ cực kỳ vui vẻ, đêm nay có thể khui một chai rượu chúc mừng không?"
Nguyễn Sơ Tinh vừa định mắng cậu, Đàm Tễ đã nói: "Chỉ uống một miếng thôi."
Cậu cọ cọ người cô: "Chị ơi... Chị à..."
Nguyễn Sơ Tinh bị cậu làm cho cả người tê rần, cô hừ một tiếng: "Em...... Em cho phép."
May mà Đàm Tễ cũng không muốn uống say, cậu uống hai ngụm rượu vang đỏ, hơi say mà ngồi trước cửa sổ. Cả người vốn dĩ đã hưng phấn, uống rượu xong càng không bình thường: "Anh rất thích em, cực kỳ thích em."
Thích đến mức không biết nên nói cái gì, chỉ có thể mặc kệ sự vui sướng trào ra từ mắt.
"Anh nhảy cho em xem được không?"
Khi Đàm Tễ uống say động tác hơi trì độn, cậu đứng trên thảm mà thả lỏng cơ thể, rõ ràng không có ánh đèn flash chiếu vào, nhưng cậu lại giống như tự mang theo ánh sáng lóa mắt vậy.
Sau khi nhảy xong, trán cậu đổ mồ hôi, cả người thở gấp ngã vào người Nguyễn Sơ Tinh, trên người cậu mang theo mùi mồ hôi rất nhẹ cùng mùi hormone đặc trưng của nam giới, Nguyễn Sơ Tinh lập tức đỏ mặt.
"Đàm Tễ?"
Cậu y như bạch tuột mà dán vào người Nguyễn Sơ Tinh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại ở bên chị rồi."
Như đang vô thức mà nói một câu như vậy, vậy mà trái tim của Nguyễn Sơ Tinh lại thắt lại.
Có ngốc không chứ.
Nguyễn Sơ Tinh mở điện thoại ra trả lời tin Weibo kia của Đàm Tễ: [Bây giờ em không công khai thì có gì khác nhau sao? [ dấu chấm hỏi ]]
Giọng điệu rất là ghét bỏ.
Bởi vì Đàm Tễ đăng Weibo mà không thông báo, cho nên phòng làm việc muốn đưa ra kế hoạch đối phó tạm thời, lúc này lại bị cô dọa cho chết khiếp, vậy mà lại không liên lạc được với đương sự.
Thẩm Giai Giai: "......" Mấy người đừng để ý cảm nhận của tôi nữa.
Buổi tối hôm nay đã định là không thể bình thường được, mãi cho đến ngày hôm sau nhiệt độ về tin yêu đương của Đàm Tễ vẫn chưa giảm xuống. Cho dù là đã qua một đêm, fans vẫn không thể tiếp thu tin tức này.
[Người đại diện thế mà cô lại dám xơi em trai tôi!]
[Tôi khóc gần chết, tôi không tin đây là sự thật. Em trai à tỉnh táo lên, sao lúc này lại công bố yêu đương chứ, ít nhất cũng phải đợi bớt nhiệt chứ.]
[Trời ơi tôi muốn chết, dựa vào cái gì mà cô ấy có thể ở bên em trai chứ?]
[Hu hu hu cuối cùng thì chồng tôi lại ở bên người khác.]
*
Nguyễn Sơ Tinh cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay đang nắm chặt tay cô: "Anh buông ra được không?"
"Không được." Chẳng những không được mà người nào đó còn đổi thành mười ngón tay đan vào nhau.
Nguyễn Sơ Tinh bị bắt phải nắm tay cậu đi vào công ty, người xung quanh ai nấy đều chào hỏi cô. Nhìn qua thì Sơ Tinh rất lãnh đạm, không khác gì lúc thường cả. Nhưng thực tế thì tất cả sự chú ý của cô đều đặt trên bàn tay kia. Có nhiều người như vậy, cậu không thể chú ý hơn chút sao?
Thiết lập cao lãnh của cô còn giữ được không đây?
Đàm Tễ nắm tay cô đi vào thang máy, lúc này mới chịu buông lỏng tay ra, nhưng Đàm Tễ lại trực tiếp vươn hai tay vây cô vào một góc, tránh để người khác đụng trúng cô.
Nguyễn Sơ Tinh cảm giác được những ánh mắt ái muội như có như không ở xung quanh, tai cô lặng lẽ đỏ lên.
Khi đến tầng 15, Đàm Tễ nhỏ giọng nói bên tai cô: "Em phải tập quen như này đi."
Cô muốn rút tay ra nhưng lại bị Đàm Tễ ôm eo. Thôi được rồi, lúc này Nguyễn Sơ Tinh đã từ bỏ phản kháng, mặc cậu cứ làm bậy.
"Hai ngươi còn biết đường tới đây à."
Tất cả nhân viên trong phòng làm việc đều ai oán nhìn bọn họ.
Nguyễn Sơ Tinh ho một tiếng, mất tự nhiên nói: "Trưa này mời mọi người ăn một bữa thịnh soạn nhé."
"Không chỉ trưa nay, mà cả buổi tối nữa."
Một người khác phụ họa nói: "Đúng vậy, bọn tôi muốn ăn đến khi chị Tinh Tinh phá sản thì thôi."
Đàm Tễ cong mắt cười: "Cứ tính cho tôi đi, ăn bao nhiêu cũng được hết."
Trong văn phòng lập tức ồn ào, Thẩm Giai Giai đương nhiên muốn phát huy tác dụng fan CP của mình: "Hí hí, vậy có phải chị Tinh Tinh nên hôn Đàm Tễ một cái coi như báo đáp không?"
Không hiểu sao mà tất cả mọi người bắt đầu vỗ tay: "Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"
Nguyễn Sơ Tinh căng mặt nhỏ, bàn tay trộm ở sau lưng kéo Đàm Tễ. Tay cô mềm mại, Đàm Tễ cúi đầu nhìn thoáng qua, tầm mắt vừa lúc nhìn thấy vành tai ửng hồng của cô.
Chị ngại rồi.
Cậu ấn Nguyễn Sơ Tinh ở trong ngực, miễn cho những người khác thấy vẻ đáng yêu của cô: "Về nhà rồi hôn, không cho mấy người thấy đâu."
"Quỷ hẹp hòi."
"Không thú vị gì hết, mau đi thôi."
Nguyễn Sơ Tinh nhỏ giọng hỏi: "Có thể buông ra không? Em muốn làm việc."
"Vậy tay phải em làm, tay trái nắm tay anh."
"......" Cô cạn lời mà nhìn Đàm Tễ, "Như vậy thì sao em gõ chữ được?"
Đứa nhóc đáng thương buông tay cô ra.
Hôm nay cậu không phải làm gì, cho nên cậu liền ở cạnh Sơ Tinh nhìn cô làm việc. Đàm Tễ nằm trên sô pha, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Sơ Tinh.
Nguyễn Sơ Tinh vừa gọi xong một cuộc điện thoại, Thẩm Giai Giai thò qua tới nhỏ giọng nói: "Chị Tinh Tinh, em rất hâm mộ chị. Chị không thấy Đàm Tễ công khai là muốn chống lại toàn thế giới sao? Giống như trong ngôn tình vậy, a a a nghĩ lại vẫn thấy kích thích mà.'
"Em suốt ngày nghĩ bậy gì trong đầu vậy." Nguyễn Sơ Tinh ghét bỏ mà nói.
"Thừa nhận đi, thật ra chị cũng rất cảm động phải không."
"......" Cô không có.
Nguyễn Sơ Tinh nhìn đồ trang trí trên bàn, dưới chân chợt có cảm giác lông xù xù gì đó: "Hử? Sao lại có bạn mới này?"
Thẩm Giai Giai nheo lại đôi mắt mà cười: "Thế nào? Đáng yêu không? Chị Tinh Tinh muốn nuôi không? Bạn em không muốn nuôi nên em mang đến xem có ai muốn nuôi nó không ấy."
"Nghe nói chú chó này rất dính người, đi ra ngoài cũng phải dỗ nó cả nửa tiếng, ngay cả khi đi tắm nó cũng muốn đi theo."
Chú cún liếm liếm lòng bàn tay Nguyễn Sơ Tinh, trái tim cô như muốn tan ra: "Chú cún này sao lại giống Đàm Tễ vậy?"
Đàm Tễ đột nhiên được nhắc đến: ???
Nguyễn Sơ Tinh bế nó lên: "Anh xem, đầu lông xù xù, lớn lên lại xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt này, có phải đặc biệt giống anh không. Hơn nữa nó cũng dính người như anh, còn thích làm nũng nữa."
Thẩm Giai Giai cười khúc khích: "Đúng là giống thật."
Tim cô khẽ động: "Đàm Tễ, chúng ta nuôi nó đi."
Càng nhìn càng thấy giống cún con, cô có chút không cưỡng lại được.
Đàm Tễ không nghĩ tới vị trí của mình lại bị lung lay bởi một con cún, cậu tủi thân: "Em muốn tìm nó làm thế thân của anh sao?'
Nếu con cún này dính lấy Nguyễn Sơ Tinh, vậy cậu phải làm sao đây, chẳng lẽ đi tranh sủng với chó à?
"......" Nguyễn Sơ Tinh một lời khó nói hết, vãi cả thế thân.
"Em có anh còn chưa đủ sao? Sao lại muốn tìm thứ như anh chứ, có phải em không yêu anh nữa không? Đàm Tễ không vui, "Nó có thể làm gì thì anh cũng làm được, nó không làm được thì anh lại làm được!"
Cô muốn nói lại thôi, cuối cùng nhịn không được: "Bây giờ anh muốn so bản thân với chó sao?"
Đàm Tễ mặc kệ, gâu gâu gâu kêu một tiếng: "Trong nhà chỉ có thể nuôi một con chó, em chọn anh hay là chọn nó?"
Nguyễn Sơ Tinh: ?
Thẩm Giai Giai: "......" Cô ấy không thấy gì cả.
May là Nguyễn Sơ Tinh cũng không muốn nuôi chó lắm, cuối cùng chú chó đáng yêu này lại bị Lôi Nhất Đồng ôm về nhà. Theo như lời cậu thì thứ đáng yêu mà lông xù xù này rất dễ làm thiếu nữ xiêu lòng.
Cũng không biết tại sao một người đàn ông như cậu lại nói về tâm tính của con gái.
Đàm Tễ cảm thấy nếu bản thân đã chiếm được vị trí của chú chó kia thì cũng nên phát huy tác dụng của cún. Bởi vậy khi ăn cơm hay đi tắm lại càng dính Sơ Tinh hơn, trước khi đi ngủ càng điên cuồng liếm cô.
"......" Nguyễn Sơ Tinh bất đắc dĩ, "Anh bị chó bám vào người à?"
"Anh muốn cho em biết niềm vui khi nuôi chó."
"?" Cô thật sự rất muốn biết cả ngày trong đầu Đàm Tễ đều suy nghĩ cái gì.
Nguyễn Sơ Tinh đẩy cái đầu lông xù của cậu ra: "Đừng liếm......"
Đàm Tễ chột dạ, nhỏ giọng nói: "Có phải em đang nghĩ đến con cún kia không? Xin lỗi, anh thấy mình có hơi ích kỷ. Em rất thích nó sao? Nếu không chúng ta nuôi một con đi, anh không muốn em buồn."
Ghen thì ghen, nhưng cậu nhóc vẫn quan tâm đến cảm nhận của cô hơn.
"Không được. Một tên dính người em đã đối phó không nổi rồi." Nguyễn Sơ Tinh hừ một tiếng, gỡ bàn tay đang làm loạn của cậu ra, "Anh có thể đừng...... Không?"
"Không thể." Cái đuôi của chó con vui vẻ vẫy vẫy, "Anh biết ngay là em chiều anh nhất mà."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]