Cô đã biến cậu từ một cậu bé trở thành một người đàn ông.
Đàm Tễ vốn tưởng rằng mình chính là lữ khách chìm trong biển lớn, còn Nguyễn Sơ Tinh là khúc gỗ trôi dạt trên biển, mang đến cho cậu tia hy vọng duy nhất. Nhưng bây giờ cậu lại phát hiện ra cô là một hòn đảo, là nơi cậu có thể dừng chân.
Sự chiếm hữu hoàn toàn cuối cùng cũng khiến cậu hiểu rằng chị thực sự chỉ thuộc về một mình cậu.
Chính xác là, hoàn toàn thuộc về cậu.
Đàm Tễ ban đầu còn rất ngây thơ, lúc trước mạnh miệng để chứng minh cho chị ấy thấy, nhưng giờ cậu lại bị kích thích đến một vài phút cũng không kiên trì nổi. Mắt cậu nhóc long lanh ánh nước, khóc lóc nói: “Chị ơi, đừng ghét bỏ em.”
Nguyễn Sơ Tinh bất đắc dĩ an ủi cậu: “Không sao đâu cục cưng, thử lại đi.”
‘Áo mưa’ là do chị giúp cậu mang, Nguyễn Sơ Tinh có lẽ không ngờ rằng những thứ mình mua ngẫu nhiên lại đúng lúc cần dùng đến. Mãi đến khi đích đến của nó là thùng rác, cậu mới oan ức hỏi: “Sao chị lại mua cái này?”
Chẳng phải vừa rồi vẫn tin rằng cô mua nhầm sao? Sao giờ lại lộ rõ bản tính của ‘vua giấm’ rồi?
“Em vẫn còn ghen à?”
Cún con hừ một tiếng: “Ghen ạ.”
Cho dù cô nhìn người khác thêm một lần cũng khiến cậu ghen tị, Đàm Tễ bây giờ mới dám thừa nhận: “Chị mua nhầm thật ạ? Nói dối không phải là một đứa trẻ ngoan đâu.”
Nguyễn Sơ Tinh vùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-y-doat-lay/3376730/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.