Hứa Diệc Nhiên giật mình, con thú nhỏ hiền lành vô hại đó quả nhiên đã mọc răng nanh rồi. Anh ta nheo mắt nhìn Đàm Tễ. Hai người nhìn nhau với ánh mắt ngày càng xảo quyệt.
Đàm Tễ cười cười, vừa ngang ngược lại dịu dàng.
Hứa Diệc Nhiên là cái gì đó mà tất cả mọi người trong trung tâm huấn luyện đều rất sợ hãi và tôn kính, nói không ngoa chứ trước giờ chưa ai dám đôi co với anh ta.
Anh ta nhếch mép cười: "Cậu không sợ tôi làm khó dễ cậu sao?"
"Rửa mắt mong chờ."
Đàm Tễ trước giờ vẫn luôn như vậy, vừa toả sáng vừa tự tin, câu nào nói ra cũng không chỉ là nói suông.
Anh ta đi rồi, bầu không khí căng thẳng cũng đi theo. Diệp Diệm vỗ vai cậu: "Khoan đi đâu đã, tôi muốn đi vệ sinh, cậu đi với tôi đi."
Đàm Tễ cau mày, không muốn đi: "Nhưng tôi đi rồi."
"Thì đi thêm lần nữa."
"......"
Hứa Diệc Nhiên giả vờ như không có gì, song, lúc nói chuyện điện thoại với Nguyễn Sơ Tinh thì làm bộ vô tình nhắc tới: "Có thời gian thì em dạy dỗ lại Đàm Tễ đi."
Nguyễn Sơ Tinh không hiểu chuyện gì: "Cậu ấy làm sao cơ?"
"Cậu ta cãi nhau với tiền bối."
Khiến Hứa Diệc Nhiên ngày thường luôn cao lãnh như vậy phải đích thân đi tố cáo, rốt cuộc là xung đột tới mức nào rồi?
Nguyễn Sơ Tinh ngồi trước sofa ăn bánh: "Cãi nhau?"
"Em hỏi cậu ta đi."
Cô cũng không biết đã phát sinh chuyện gì, múc một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-y-doat-lay/3329555/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.