Lúc Kỷ Thư tỉnh dậy cũng không lập tức mở mắt ra. Ký ức tối qua như một thước phim rõ ràng chạy trước mắt, không có một bước đệm nào liền toàn bộ bay thẳng vào não Kỷ Thư. Bất kể là trước mặt mọi người hát (Thấp thỏm),hay là mặt sau bị người dùng lực tiến vào, thậm chí ở trên giường xưng hô thứ ngổn ngang gì, Kỷ Thư cư nhiên đều nhớ rất rõ ràng. Kỷ Thư không có dũng khí mở mắt, nghĩ tại sao mình không giống tiểu thuyết thường viết, uống rượu làm loạn tỉnh dậy liền quên hết sạch. Mà cậu cũng hiểu bản thân còn nằm trên giường này nhiều thêm một giây nào e rằng một hồi liền chết vì ngại. Kỷ Thư lặng lẽ đưa tay thăm dò bên cạnh, phát hiện ga giường đã sớm lạnh căn bản không có ai - Bùi Tẫn đã sớm rời giường. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Kỷ Thư rốt cục mở mắt ra nhìn đồ đạc trang trí xung quanh, hẳn là phòng của Bùi Tẫn. Toàn thân cậu trần trụi, quần áo không biết đã để đâu, muốn chạy cũng không dám loã thể mà chạy ra khỏi cái cửa này. Kỷ Thư lo lắng muốn chết, đột nhiên nhớ tới một chuyện - Nếu mình đang ở nhà Bùi Tẫn, thế thì cha mẹ hắn đâu! Lỡ bị cha mẹ hắn phát hiện con trai họ cùng một nam sinh làm loại chuyện đó, hơn nữa còn mang người về nhà ngủ... Tim Kỷ Thư như muốn ngừng đập, nghe bên ngoài có tiếng nước sôi. Chắc không phải... mẹ Bùi Tẫn đang làm bữa sáng đi. Lúc này Kỷ Thư lại hy vọng Bùi Tẫn đang ở bên cạnh cậu, tốt xấu gì đợi lát nữa chịu đòn... Cậu cũng có thể nấp sau lưng Bùi Tẫn. Dù sao cậu hiện tại... Vấn đề cậu trần truồng nằm trên giường tạm thời không đề cập tới, nhưng eo cùng mông như bị người dùng cọc đóng cả đêm, đau nhức vô lực, nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra. Kỷ Thư dùng ga trải giường đem mình bọc lại, nghĩ thừa dịp mẹ Bùi trong nhà bếp làm cơm sẽ không chú ý tới cậu, có thể lén chuồn khỏi nhà trước, ra ngoài lại nghĩ cách liên lạc với Bùi Tẫn để hắn đưa quần áo cho cậu. Dù sao tối qua bọn họ cũng đã làm chuyện đó, thì quan hệ thế nào cũng có phần khác trước kia. Hôm nay Bùi Tẫn bất luận giúp cậu làm cái gì, đều là chuyện đương nhiên, Kỷ Thư không chắc chắn nghĩ. Kỷ Thư rón ra rón rén kéo tấm ga giường hơi dài có chút vướng víu vặn tay nắm cửa, cậu gắt gao cúi đầu, trong lòng thầm niệm nhất định không bị phát hiện, nhất định không bị phát hiện. Cho nên khi bị người khác chặn lại Kỷ Thư liền sợ hãi đến quỳ xuống. Cậu thậm chí không có dũng khí ngẩng đầu, chỉ có thể từ đôi dép lê màu xám nhận ra người này hẳn là nam giới. Kỷ Thư sắc mặt tái mét, nhắm chặt hai mắt, thấy chết không sờn hô một câu: "Chào chú!" Bùi Tẫn: "..." Tối qua còn gọi hắn là Daddy? Hôm nay lại gọi chú? Đợi lâu không nghe tiếng động nào, Kỷ Thư thăm dò ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt bị dọa đến trắng bệch, kết quả lại đối diện với đôi mắt đang nhìn của cùng Bùi Tẫn. Kỷ Thư từ đáy lòng thở phào một hơi, đột nhiên nghĩ đến chính mình mới vừa kêu hắn... Cái gì a. Bùi Tẫn dùng một tay nhàn rỗi đỡ người đứng dậy, mang theo Kỷ Thư đang xấu hổ trở về phòng. Kỷ Thư được đặt ngồi bên mép giường, mới chú ý trên người Bùi Tẫn mặc một cái tạp dề màu xanh sẫm, tay còn cầm một cái xẻng cơm. Quần áo giản dị như vậy tựa hồ làm suy yếu tính hiếu chiến của hắn, lại để cho hắn lộ ra vẻ ôn hòa như có như không, cũng không quá lạ lẫm. Bùi Tẫn cúi đầu mút nhẹ môi câu, nói: "Tủ kéo bên trong có đồ vệ sinh cá nhân, còn có đồ của anh, em cứ mặc tạm, đợi lát quần áo của em khô rồi mặc." "Còn nữa, " Bùi Tẫn xoay người đi nhà bếp bổ sung thêm, "Ba mẹ anh đang công tác ở nước ngoài, cái nhà này hiện tại chỉ có em và anh." Cho nên, gặp ai cũng đừng mù quáng gọi bừa. Kỷ Thư ngơ ngác gật đầu, căn dặn tỉ mỉ như thế, làm cho cậu cảm thấy giây phút này có chút không chân thực. Như sau đêm động phòng chồng đối cô vợ nhỏ dịu dàng ôn tồn, làm cho cậu có cảm giác mình được người nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay. Nhưng trên thực tế, cậu cũng không biết quan hệ giữa hai người bọn họ là gì. Nếu như trước kia là quan hệ tuỳ tùng và chủ nhân, hiện tại có phải là quan hệ bạn tình? Cả hai đều không tính là dạng quan hệ gì tốt. Kỷ Thư cầm bàn chải đánh răng, rầu rĩ không vui nghĩ. Trong người có chút khó chịu, trên cổ còn có mấy dấu hôn đậm nhạt, cổ họng lại có chút đau, nuốt nước bọt cũng phải cẩn thận. Lúc Kỷ Thư bị Bùi Tẫn gọi ra, cả người đều ủ rũ. "Làm sao vậy?" Bùi Tẫn đưa cho cậu một cái trứng luộc đã bóc vỏ, "Trên người không thoải mái?" Kỷ Thư chần chờ gật đầu, nhận lấy trứng gà đưa đến miệng bắt đầu gặm. Bùi Tẫn nhìn cậu, nghĩ một lát nên ra ngoài mua ít thuốc, lại cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, xem cậu ngồi bên cạnh mình ngoan ngoãn ăn đồ ăn cũng khiến trong người có chút khó kiềm chế. Trứng Kỷ Thư mới ăn một nửa, liền bị người ấn lại hôn hồi lâu. Vụn lòng trắng trứng nho nhỏ cứ như vậy lăn giữa miệng hai người, mỗi khi Kỷ Thư muốn nuốt trứng xuống, lại bị lưỡi Bùi Tẫn bá đạo cuốn đi. Nói chung bữa sáng này thập phần tình ái. Kỷ Thư mang khuôn mặt đỏ bừng vùi vào trong ghế sopha, trên Tivi đang chiếu phim hoạt hình là Bùi Tẫn mở cho cậu, cậu lại không có tâm tư xem, chỉ hứng thú nhìn cách bày trí trong nhà. Nơi này bố trí rất có không khí gia đình, dù là nam nữ chủ nhân quanh năm ở nước ngoài công tác, thế nhưng nhìn đâu cũng thấy ảnh cả nhà chụp chung. Hơn nữa phòng ở rất lớn, trang trí lại tinh tế, có thể nhìn ra Bùi Tẫn rất được gia đình yêu thương. Kỷ Thư nhớ lại cha mẹ mình. Không giống gia đình Bùi Tẫn, cha mẹ ở rất gần với cậu, tuy rằng sống cùng một nhà nhưng số lần gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, bình thường bọn họ về nhà đã là nửa đêm - khi đó Kỷ Thư đã sớm đi ngủ. Bùi Tẫn rửa vài loại trái cây mang lại, hắn thật sự rất thích hôn Kỷ Thư, thỉnh thoảng cứ ôm người hôn vài cái không ngừng. Kỷ Thư cũng tùy theo hắn, thường không chờ môi hắn hạ xuống đã chủ động ngẩng đầu lên, dung túng cực kỳ. Hai người cứ như vậy ở nhà làm ổ một ngày, mà ngày kế tiếp là thứ hai, phải đi học. Dù hai người đã ăn trái cấm, nhưng vẫn là học sinh hàng thật giá thật, nên đi học vẫn phải đi. Bùi Tẫn đưa Kỷ Thư về nhà. Hắn đem thuốc mua trên đường cho Kỷ Thư, nói cậu nhớ đúng giờ ăn cơm, đúng giờ uống thuốc. Kỷ Thư cũng không nỡ tách ra, chỉ yên tĩnh gật đầu, viền mắt lén lút đỏ. Nếu như người nọ ở chung nhà với mình thì tốt rồi. Kỷ Thư hồn bay phách lạc lên lầu, mở cửa ra mới phát hiện bên trong có người. Hai người bận rộn đã nửa tháng không gặp, ba Kỷ ở phòng khách gọi điện thoại, mẹ Kỷ trong nhà bếp chuẩn bị cơm tối. Ba Kỷ là người đầu tiên thấy Kỷ Thư về, nói thêm mấy câu liền cúp điện thoại, mỉm cười gọi tiếng "Con trai", ra hiệu cậu nhanh chóng lại ngồi bên cạnh mình. Kỷ Thư kinh ngạc kêu một tiếng "Ba", lại nói: "Ba, sao ba mẹ đột nhiên về nhà?" "Ba với mẹ con gần đây có kì nghỉ ngắn, nghĩ muốn giành thời gian cho con." Ba Kỷ ôn văn nho nhã, thân hình cao lớn, một chút cũng không nhìn ra dấu hiệu tuổi tác, tầm mắt ông nhìn chằm chằm túi thuốc trong tay Kỷ Thư, dừng một chút hỏi, "Thư Thư, con bị bệnh sao?" Tim Kỷ Thư giật nảy căng thẳng, giấu đầu hở đuôi đem thuốc để sau lưng, nhẹ giọng nói: "Chỉ là cảm mạo thông thường thôi, uống ít thuốc là ổn." Ba Kỷ còn muốn hỏi nhiều một chút, dù sao bản thân cũng là bác sĩ, nhưng mẹ Kỷ đã gọi ăn cơm, đành thôi. Trong lòng mơ hồ cảm thấy Kỷ Thư có gì không đúng lắm, cuối cùng chỉ đổ cho đứa nhỏ này không muốn để bọn họ lo lắng. Trên bàn cơm, mẹ Kỷ liên tục gấp rau vào chén con trai, Kỷ Thư là ăn cơm rồi mới về nhà, thực sự không có khẩu vị. Mẹ Kỷ nghĩ đến cái gì, ôn hòa nói: "Thư Thư, hôm nay con đi nơi nào chơi sao? Cả ngày đều không ở nhà." Kỷ Thư xiết chặt đũa, gật đầu nói: "Con đi nhà bạn học... Học bài." Mẹ Kỷ nở nụ cười: "Khó khăn lắm mới thấy con qua nhà bạn, tuổi con còn nhỏ đừng chỉ nghĩ đến việc học nên đi chơi nhiều chút." "Mẹ -" Kỷ Thư bất đắc dĩ nói, lo sợ bất an trong lòng rốt cục giảm xuống, "Người khác mỗi ngày đều mong con mình chăm chỉ học đâu như mẹ cứ kêu con mình đi chơi." Mẹ Kỷ lại nói: "Chúng ta chỉ hy vọng con có thể vui vẻ." Bọn họ cũng biết bản thân không xứng chức cha mẹ, không có cách nào yêu cầu cậu quá nhiều, chỉ có tâm nguyện là Kỷ Thư có thể thuận lợi lớn lên, vĩnh viễn thật vui vẻ. Kỷ Thư cảm thấy trong lòng ấm áp, sau khi ăn xong chủ động xin đi rửa bát, lại cùng ba mẹ xem TV trong phòng khách. Sau khi hoạt động gia đình kết thúc, mọi người liền về phòng mình. Ba Kỷ gọi Kỷ Thư lại: "Nhớ đúng giờ uống thuốc, nếu vẫn còn khó chịu thì nói ba xem cho con." Kỷ Thư gật đầu lia lịa, thấy mẹ Kỷ còn muốn dò hỏi tình hình chi tiết, liền bị chồng đẩy trở về phòng. Kỷ Thư tắm xong chuẩn bị bôi thuốc, nhưng ngồi trên giường nửa ngày cũng không bắt đầu được. Loại địa phương bí ẩn kia... Điện thoại rung lên mấy lần, Kỷ Thư cầm lấy xem, là Bùi Tẫn muốn gọi video. Ấn nhận video, Bùi Tẫn liền thấy nam sinh bên kia đỏ mặt, mặc bộ đồ ngủ trắng tinh, xoắn xuýt ngồi trên giường. Kỷ Thư thấy hắn trong lòng liền bốc lên một luồng oan ức, nơi kia vẫn luôn ẩn ẩn đau, làm sao cũng không ngưng được. "Bé cưng, " Bùi Tẫn gọi cậu, màn đêm làm cho hắn thêm mấy phần ám muội, âm thanh càng thêm gợi cảm, "Còn chưa thoa thuốc?" Kỷ Thư bị danh xưng này làm mặt đỏ tim đập, cậu còn nhớ rõ tối hôm qua Bùi Tẫn vẫn luôn gọi cậu là "Bé cưng". Kỷ Thư yên lặng hồi lâu mới áp chế được nhịp tim của mình, lắp bắp nói: "Em... Không biết nên làm gì, cái nơi đó, em..." Âm thanh như đang khóc nức nở, thật giống như trải qua đêm đó làm cho cậu có nhiều sức lực hơn, có thể một hai lần tỏ ra thân mật với Bùi Tẫn như thế, thậm chí càng muốn được hắn nuông chiều. Con ngươi Bùi Tẫn bình tĩnh nhìn cậu, hỏi: "Trong nhà có người không?" "Hả?" Kỷ Thư sững sờ. "Nói cho anh nghe bé cưng, " Bùi Tẫn dụ dỗ, "Trong nhà chỉ có mình em sao?" Kỷ Thư thành thật lắc đầu: "Có ba mẹ em nữa." "Thế à, " Bùi Tẫn suy tư, "Vậy em chờ anh một chút được không?" Kỷ Thư không phản ứng lại, video call cũng đã tắt. Cho nên ý Bùi Tẫn là... Muốn đến nhà tìm mình sao? Kỷ Thư bật khỏi giường, nghĩ tỉ lệ mình lén lút đem người mang vào phòng mà không kinh động đến ba mẹ được bao nhiêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]