Lê Kiều đội mũ đeo kính râm như lần đầu chúng tôi gặp nhau, để tránh bị người khác nhận ra hắn là siêu sao. Hắn bỏ lại chiếc xe danh giá, buộc tôi phải lái con Chevrolet chở hắn ra ngoài, chúng tôi tới rất nhiều chỗ mà các cặp tình nhân bình thường khi hẹn hò thường lui tới, như ngồi tàu lượn, như đi xem kịch.
Nếu bạn không ép trái ô-liu đến khi nó thành bã, nó sẽ không thể tiết ra dầu, nếu không đưa nho vào bàn ép, nó sẽ không thể chắt ra rượu… Diễn viên trên sân khấu cất cao giọng mà hát một câu trong thánh ca: Chúa ơi, nếu con lùi bước khỏi khổ đau, liệu tình yêu của Người sẽ bao dung con chứ?
Trời trong, cổ thụ đổ bóng, phân thúc ra hoa, cúi đầu ánh dương chiếu rọi xuống đất, ngẩng đầu trời trong không gợn mây. Nhưng đầu tôi đau muốn chết, thành ra không có chút tinh thần nào. Cả đường tôi ủ rũ, ngoài không có hứng thú làm gì ra, câu cửa miệng toàn là, đau đầu, buồn nôn, tôi muốn về ngủ.
Lê Kiều mặc kệ, vẫn như cũ nhấc chân lên đá tôi, không thì sai tôi đi mua nước, không thì sai tôi đi mua vé.
Cái mũ lưỡi trai không thể che hoàn toàn cái đầu trọc lốc và vết sẹo trên đầu tôi, hơn nữa, vẻ mặt tôi uể oải không có chút tinh thần nào, nhìn như một bệnh nhân đang bị hóa trị. Tôi nghe thấy bà cô xếp hàng sau mình nhỏ giọng nói, còn trẻ như vậy, đáng thương quá.
Cuối cùng Lê Kiều dẫn tôi tới một trường đấu quyền anh. Hắn đẩy một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tu-duong-do/48911/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.