Lão nương Bì tìm tới nhà Phạm Tiểu Ly.
Nhà Phạm Tiểu Ly chỉ cách nhà tôi một cái xoay người, tôi không mở cửa, qua lớp mành che cửa sắt mà ngó ra bên ngoài.
Người phụ nữ bên ngoài ăn mặc rất nhã nhặn đẹp đẽ, chiếc váy thướt tha yêu kiều trên người được mô phỏng theo hoa văn sứ Thanh Hoa, còn khoác thêm trên người một chiếc áo choàng đỏ, người phụ nữ kia để mặt mộc, chiếc cằm khẽ hất cao toát lên phong thái của một vũ công, trên sống mũi thanh tú dong dỏng cao là một cặp kính mắt, điểm này giúp cho cô nhìn không quá giống Vương Tổ Hiền, ngược lại có nét giống như Hồ Nhân Mộng khi lớn tuổi —
Nhưng dù là mỹ nhân tuổi xế chiều hay là thân nhân tương kiến bất tương thức, thì cũng đều là chuyện đứt ruột xé gan nhất trên đời này.
(Thân nhân tương kiến bất tương thức: Người thân gặp nhau làm như không quen biết)
Cô vẫn không chịu tha thứ cho việc năm ấy tôi từ bỏ vũ đạo.
Sau khi bệnh tình bố tôi ổn rồi, tôi cũng dư dả hơn một chút. Tục ngữ nói “Thương bẩm bất thực, yêu can bất trực”, giống như những người đàn ông khác vừa có tiền sẽ nhớ nhung ôm ấp yêu thương phụ nữ, tôi cũng quyết định đi tìm phụ nữ.
(Thương bẩm bất thực, yêu can bất trực: Kho thóc không đầy, lưng không thẳng, hiểu nôm na là không có tiền thì không tự tin)
Tôi tìm tới lão nương Bì.
Lão nương Bì có một tâm bệnh, một khi gặp được mầm non vũ đạo sẽ dồn hết tâm sức để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tu-duong-do/48909/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.