“Người đàn ông này đúng là hạc đứng giữa bầy gà, vô cùng hút mắt.”
Ba tôi xảy ra chuyện.
Như trước đó đã từng nói, tôi căm thù đến tận xương đám bợm rượu, chuyện này không thể trách Lý Bạch, có trách thì trách lão Viên.
Trước khi cải cách cơ chế các doanh nghiệp nhà nước, lão Viên có công ăn việc làm ổn định, người người hâm mộ, lúc nở mày nở mặt nhất, suốt ngày đi ra ngoài giao tiếp với lãnh đạo xưởng, ông không biết mình chỉ là bia đỡ đạn trên bàn rượu, còn cho mình là người tài ba nhất trên đời.
Khi đó ngày nào lão Viên cũng say khướt, cao hứng thì cho tôi đè đầu cưỡi cổ, làm trâu làm ngựa cho tôi, mất hứng thì gào lên mắng chửi, còn động tay động chân đánh mẹ tôi.
Mẹ tôi cũng chẳng phải dạng ngu ngốc cam chịu gì, đánh nhiều quá liền ôm người chạy.
Căn nhà ba người chỉ còn hai người đàn ông một già một trẻ trừng mắt nhìn nhau, căn bếp lạnh quanh năm suốt tháng, gian nhà loạn quanh tháng suốt năm, tờ giấy ly hôn đã mang đi người phụ nữ gánh vác nửa bầu trời, chẳng còn ai bồi ai cùng nhau từ từ già đi, chẳng còn ai cùng ai ngắm cảnh sắc thay đổi.
Nào ngờ họa vô đơn chí, doanh nghiệp nhà nước kêu gọi tuyên truyền giác ngộ, công việc ổn định mất trong một đêm, thân thể lão Viên cũng bởi rượu chè mà suy sụp.
Gan gặp vấn đề lớn, hết lần này tới lần khác bị cảm mạo. Vừa lên đến cấp hai thì bác sĩ nói với tôi, lão Viên bị giãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tu-duong-do/48900/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.