“Tôi bỏ lại giấc mơ xuất thế ngang trời ở Quảng Châu, ngồi xe lửa quay trở về phương Bắc.”
Tôi quen đại minh tinh Cố Dao như nào, chuyện này lại phải kể từ “lão nương Bì” Vương Tuyết Cảnh ngày xửa ngày xưa.
Hồi nhỏ tôi đi học vũ đạo, ban đầu chỉ vì muốn bồi dưỡng hình thể, nào ai biết tôi lại có thiên phú, chẳng mấy chốc đã thông suốt vũ đạo. Năm mười ba tuổi tôi lại muốn nâng lên một tầng cao mới, vì vậy bái sư với một vũ công nổi tiếng từng được giải thưởng nước ngoài, người khác đều gọi một tiếng đầy cung kính “Cô Tuyết Cảnh”, chỉ có tôi trước mặt thì gọi là “Hiền tỷ”, sau lưng thì kêu “lão nương Bì”.
Lão nương Bì lúc còn trẻ trông rất giống Vương Tổ Hiền[1], ai cũng thấy như vậy, cho dù cô đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng vẫn diễm lệ như một đóa mẫu đơn đỏ giữa nền lá biếc xanh, vẻ đẹp vô cùng nổi bật. Cô vẫn luôn giấu tuổi thật của mình với người ngoài, tôi cũng không biết khi nào thì cô sẽ ‘đi’, thế nên mỗi khi tôi giới thiệu cô với người khác, câu mở đầu luôn luôn là bốn chữ “sinh tuất bất tường”. (sống chết không rõ)
Tính lão nương Bì rất rắn rỏi, ỷ vào mình vừa đẹp vừa tài nên không biết cách nịnh nọt lãnh đạo, cũng không biết thân thiết với đồng nghiệp, bởi vậy nên đắc tội không ít người, thành thử gặp rất nhiều chuyện không như ý. Sau bốn mươi tuổi, cô bị đám con gái trẻ tuổi đuổi ra khỏi đoàn vũ đạo, đành phải mở một đoàn nghệ thuật riêng (thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tu-duong-do/48898/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.