“Chửi vài câu cho tôi nghe đi.”
“Cái tên súc sinh Trương Bằng này, đừng tưởng được uống mực nước ngoài, đạo diễn được vài bộ xem được thì tưởng mình có tài!! Suốt ngày vênh váo la hét, hết fuck cái nọ lại đờ cái kia, thật ra chỉ là cái tên miệng cọp gan thỏ chứ có cái quái gì! Người ta làm nghệ thuật đàng hoàng tử tế thì không đồng nào trong túi, còn ông ta thì sao, túi toàn tiền mờ ám, làm một phát nghỉ được nửa năm!”
Lê Kiều nghiêm mặt, chưa đủ, nói tiếp đi.
“Còn cả mấy đứa dở hơi vừa kích động đã bỏ đoàn kia nữa, não bọn nó rơi xuống đũng quần rồi à? Phóng mắt ra nhìn một chút, mẹ bọn nó sinh bọn nó ra cũng khổ, rặn ra rặn vào cuối cùng lại về chỗ cũ.”
Khóe miệng Lê Kiều giần giật, chưa đủ, nói tiếp đi.
“Cái showbiz này cóc có phẩm đức gì, cả cái đám phóng viên truyền thông mặt nhìn thì giống người lắm, nhưng vừa có chuyện một cái liền làm mấy cái chuyện chó đẻ! Miệng thạch tín mùi tỏi, cắn ai nhào ai người ấy hôi người ấy thối, nói một câu cũng không ai thèm nghe! Miệng rộng như lấy dĩa ra chống, da mặt thì không có, đến quần cũng cóc mặc, nói một câu đánh hai quả rắm, nói mười câu tám dãy núi đổ, đến khi bọn nó câm miệng lại tôi mới thở được một hơi — Mịa! Trĩ ngoại nhiều năm cuối cùng cũng hết rồi!”
“Đúng là cái miệng thạch tín pha tỏi.” Cuối cùng Lê Kiều cũng cười rộ lên, vỗ vào ót tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tu-duong-do/3260400/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.