Anh nghe được lời nói của cô ngược lại không giận, ngón tay chậm rãi mơn trớn làn da mịn màng của cô: “Buổi chiều anh nên làm thêm ba lần.”
Cô nhìn anh cười nhạo một tiếng: “Ngựa đực.”
“Ăn sạch sẽ rồi thì không thừa nhận người ta à?” Khuôn mặt kia của anh ngay cả nhướn mày cũng là tai họa, “Ngựa đực mới có bản lĩnh khiến em cả buổi chiều vừa khóc vừa thở gấp, lại muốn ngừng mà không được.”
“Anh cấp tốc từ văn phòng tại Pháp chạy tới đây chỉ là vì việc hồi chiều thôi ư?” Cô cắn răng đánh trả.
“Có thể nói vậy.” Anh vươn tay kéo cô đến trước ngực mình, vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt cô ra sau tai, giọng điệu anh chợt dịu dàng, chầm chậm cất tiếng, “Còn nữa, là có người mời anh đến làm nghề cũ.”
“Nghề cũ gì?” Cô lắng nghe nhất thời không phản ứng lại.
Ánh mắt Phong Trác Luân tối sầm, mím môi nhưng không lên tiếng.
Dung Tư Hàm suy nghĩ một lúc mới đoán được anh nói nghề cũ là cái gì, ánh mắt cô thay đổi: “Anh làm phù rể của ai?”
Cô đứng trước mặt anh, chiều cao vừa tới ngực anh, mà anh thì nhìn từ trên cao xuống, từ lúc bắt đầu ánh mắt đã khóa chặt trên khuôn mặt cô.
“Em gái và em rể của em.”
Anh vừa dứt lời, trong phòng khách nhất thời tĩnh lặng, đến nỗi chút tiếng động cũng không có.
Dung Tư Hàm cảm thấy toàn thân hơi lạnh lẽo, lòng bàn tay cô khẽ run nhìn anh không nói được lời nào.
“Không chào đón sao.” Ánh mắt Phong Trác Luân vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tinh-so-duc/208265/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.