Edit: Sam
Nắng sớm rọi nghiêng trong hành lang, mọi thứ đều sáng sủa như khi vừa tỉnh dậy.
Cô gái dáng người không cao cứ vậy mang sắc mặt không biểu cảm đứng trước mặt anh, vươn tay trái về phía anh.
Mặt nền đầy mẩu thuốc lá, hốc mắt Phong Trác Luân hơi đỏ khó mà nhận ra, vẻ vẩn đục đọng lại trước đó ở đáy mắt đã dần dần tan đi.
Cuộc đời anh chưa từng có khoảnh khắc nào như bây giờ, nói không nên lời với một người.
Dung Tư Hàm cúi đầu nhìn anh, gằn từng tiếng: “Phong Trác Luân, em mặc kệ anh khó mở miệng về gia đình và quá khứ của anh bao nhiêu, hồi ức thơ ấu tệ hại, có bao nhiêu lý do và nỗi lòng mới vứt bỏ em nhiều lần như vậy, em chỉ biết người đàn ông của em dùng trái tim chân thành, mồm miệng anh ấy bỉ ổi, kiêu ngạo, lơ đãng, là một tên khốn từ đầu đến đuôi.”
Cho dù trên đời có bao nhiêu người đàn ông tốt hơn anh nhiều, cho dù La Khúc Hách giàu có, tay nắm quyền hành… Nhưng ở trong mắt cô, không ai có thể so sánh với anh.
Chỉ vì anh chân thật hơn ai hết, chỉ vì anh đánh đổ tất cả vì cô, dù yếu đuối hơn người khác cũng là người duy nhất mà cô cần.
“Hai lần anh xin lỗi em, em vẫn chưa chấp nhận, em chỉ muốn anh làm một chuyện để hoàn trả, bây giờ anh đứng lên, em không muốn nhìn thấy một người đàn ông không dám đưa người phụ nữ của mình đối diện với mẹ mình.”
Anh kinh ngạc nhìn cô, hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tinh-so-duc/1247265/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.