Chương trước
Chương sau
Phương nhị thiếu gia dĩ nhiên không thể tự bơi về kinh thành, thế nên Phong gia lão gia vẫn là Phong gia lão gia.
Chờ đến khi hồi kinh, nghe nói Diêm Thiết phó sử đột nhiên bị bãi quan, giao cho Đại Lý tự điều tra, mà khiến người ta không thể tưởng tượng được chính là, Quách gia nội trong vòng một đêm mấy chục người cứ thế mà biến mất.
Phong Nhược Trần lúc nghe được tin này chỉ có chút cười cười thâm ý, rất khó phát hiện thế nhưng vẫn bị Phương Kính Tai thấy, biểu tình kia, giống như tất cả chuyện đó đều nằm trong dự liệu của y.
Quả nhiên một bụng xấu xa của tên này là vô cùng vô tận mà.
Phương Nhị thiếu gia ở trong lòng lẩm bẩm một câu, sau đó lại tiếp tục bày mưu làm sao đưa Nhược Trần y cùng khối bài tử kia vào cửa.
Chỉ là cũng không lâu lắm, Phương Nhị thiếu gia liền hiểu, quyền chủ đạo trên giường cũng không phải do xem nhiều hay ít cái loại sách xx kia hay là bản thân phong lưu bao nhiêu năm, then chốt là, chính hắn nhât định phải biến thành mèo! Nhưng mà…
Chuột có khả năng biến thành mèo á?
“Giang lão bản có ý tăng giá truân mễ…’’
Phương Kính Tai hít một hơi, sách trong tay để sau ót, lượn tới lượn lui.
“Biện pháp ứng đối cũng không phải là không có.”
Chiếm đoạt án thư của Phương nhị thiếu, cũng là người đối chiếu khoản mục Phong gia, khớp ngón tay xanh bạch rõ ràng đang gảy bàn tính, chậm rãi nói.
“Biện pháp gì?”
Phương Kính Tai bước dài đi đến, đối phương dừng bút, ngẩng đầu, khẽ cười đối diện với tầm nhìn Phương Kính Tai, nháy mắt hai cái.
Ánh nến chập chờn, chiếu vào trong con ngươi đen huyền của Phong Nhược Trần, giống như thủy quang lưu chuyển.
“Luật cũ.” Y nhàn nhạt mở miệng.
Phương Kính Tai im lặng, hưng phấn lúc trước biến sạch, vẻ mặt ảm đạm xuống, “Được đấy, ngươi nói đi.”
Tay trái Phong Nhược Trần dơ lên ngón trỏ.
“Một đêm?”
Phương Kính Tai có chút bất ngờ, lập tức phủ nhận, sao có thể như thế? Từ khi giao dịch bắt đầu, luôn luôn là ba đêm.
“Đó là một tuần?” Mười ngày mà thôi, có thể chấp nhận được.
Phong Nhược Trần lắc lắc dựng thẳng ngón trỏ.
“Muốn một tháng?”
Đối phương gật đầu.
Phương nhị thiếu gia có cảm giác mình sa vào hố lửa, trước đây đều là chừng mười ngày, quá lắm cũng là nửa tháng, lần này cư nhiên công phu sư tử ngoạm! Thật không có biện pháp, ai kêu tửu phường đang cần gạo, đại ca lại vắng nhà. Phương Nhị thiếu gia khóc không ra nước mắt. T_T
Thế gian đúng lag không có chuyện gì tốt mà, Phong Nhược Trần quả là tên gian thương không bao giờ để mình buôn bán thua lỗ, Phương nhị thiếu gia muốn học y cái gì đó, học phí tất nhiên là không thể thiếu, vàng bạc nhân gia không lạ gì, chỉ cần Phương nhị thiếu gia ngoan ngoãn nằm dưới là được.
Thế là Phương tiểu chuột lại bị Phong đại mèo đặt ở dưới thân nghiền qua nghiền lại, sau đó lại còn phải cùng cái tên kia đấu trí đấu dũng để bảo hộ chính mình đã bị nghiền ép lại không thừa được chút quyền lợi nào.
“Giang lão bản vừa rồi muốn trữ gạo thì cho lão trữ, còn ngươi tìm gạo kê chung quanh thương lượng mua với giá thật cao, số lượng nhất định phải lớn, không cần để ý đến giá cả, giá cao cũng nhận.”
“Vậy ta chẳng phải thua thảm sao?”
“Ngươi đừng vội, nghe ta nói hết. Mễ thương khác nghe nói đến chuyện này, nhất định cũng sẽ lập tức hành động, tiểu thương hộ trông coi không được nhiều như vậy, có thể mau sớm xuất hàng chính là tốt, dám khẳng định hai bên ép giá, ngươi thấy giá thích hợp thì mua. Xung quanh ai cũng giảm, Giang lão bản chống đỡ không được bao lâu, lão tiếc ngươi vì là khách hàng lớn, phỏng chừng đến lúc đó đưa cho ngươi là giá thấp rồi.”
“Chiêu này của ngươi quả nhiên độc, có phải là xá bất đắc hài tử, sáo bất đáo lang? ( ý chỉ muốn đạt được mục đích phải trả giá tương đương aka không vào hang cọp sao bắt được cọp con)
“Không, cái này gọi là ── Giả, trư, ăn, hổ.”
“…”
Phương Nhị thiếu gia đột nhiên cảm thấy, chính mình tựa hồ cũng bị tên kia dùng chiêu này tính kế mất rồi. T_T
Hậu ký: Tác giả lảm nhảm ;;v;;

Thật ra, đối với tôi mà nói, áng văn này cũng không có khái niệm kết thúc, bởi vì tôi từng nói qua, nếu như giới hạn là lưỡng tình tương duyệt, thế thì cố sự của hai người đó đã sớm nói xong.
Văn rất nhẹ nhàng, thời gian viết cũng cảm thấy nhẹ nhàng, viết về hai người cũng không có quá nhiều tâm tư, có lẽ là một mạch truyện bình thản, ngươi thích ta, ta cũng thích ngươi, như vậy thì tốt rồi, cái gì mà quốc thù gia hận, ân oán tình trường, không ảnh hưởng tới tình cảm liền bỏ qua. Đây cũng là lý do tại sao nguyên nhân phía sau Quách Hàm không nói rõ, thực sự là mấy tên pháo hôi rất chuyên nghiệp cái việc làm nền.
Cuối cùng vẫn muốn cảm ơn mọi người đã giúp đỡ~
Chính văn hoàn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.