Bị Sơ Cửu nhiều lần chen ngang, hứng thú hai người nhất thời cũng mất hết.
Vừa mới nghĩ tới hàng Phong gia không biết bị đốt thành thế nào, liền qua loa đứng dậy sơ tẩy, định bụng ăn xong thứ gì đó liền đến bến tàu xem tình huống.
“Nhị thiếu gia, trà.”
Phương Kính Tai vẫn đen mặt như cũ không nói một câu nhận lấy chén trà, chợt nghe thanh âm Sơ Cửu vang lên bên tai, rất cung kính,
“Lão gia, uống trà.”
“Phù ──!”
Phương Kính Tai một miệng nước trà phun ra ngoài, một bên ho một bên trừng Sơ Cửu, thế này là sao? Lão tử lại không gả cho y, ngươi hăng hái gọi y lão gia làm cái quái gì?
Phong Nhược Trần vỗ lưng Phương Kính Tai giúp hắn thuận khí, không nhịn được mà cười trộm, nói với Sơ Cửu, “Gọi như bình thường là được, gọi ‘lão gia’ ta không chịu nổi.”
Sơ Cửu đáp lại một tiếng, đổi chén trà cho Phương Kính Tai, bản mặt tủi thân làm cho Phương Kính Tai nhìn có chút khó chịu, cảm giác cứ như mình ngược đãi nó, tức thì khoát tay áo, “Được rồi được rồi, ta và Nhược… Ta và hắn có việc muốn nói, ngươi không cần ở lại đây, nên làm gì thì đi làm đi.”
Tủi thân trên mặt Sơ Cửu càng sâu, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Kính Tai, giọt nước trong vành mắt đảo quanh, Phương Kính Tai nhìn thấy ngực lộp bộp một cái.
“Nhị thiếu gia, bất luận có xảy ra chuyện gì, trong mắt Sơ Cửu, nhị thiếu gia vẫn chính là nhị thiếu gia.”
“Hả?’’ Phương Kính Tai có chút như lọt vào sương mù.
Sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tinh-mai-than/1317033/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.