Một dòng vẩn đục, ánh tà dương rắc vào trong nước, nửa dòng hiu quạnh, nửa dòng túy hồng. Bờ đê lớn bên sông, gió thổi áo tang, tiền giấy tung bay, vò rượu xếp chồng thành núi.
Bởi vì hài cốt Phương Hiếu Tai chưa tìm thấy, Phương gia chỉ có thể vì hắn xây y quan trủng, ‘chung thất’ ngày ấy, trên dưới Phương gia đến bến tàu vì hắn tiễn đưa.
[Y quan trủng: Mộ xây chôn quần áo cùng di vật
Chung thất: Lễ Chung Thất là lễ 49 ngày]
Lúc này, Phương Kính Tai đứng ở bên bờ, bóng lưng đứng thẳng như tùng. Phương lão gia tử chung quy không hạ thủ được, lão chỉ còn lại một đứa con trai này, vả lại ‘Tử bất giáo, phụ chi quá.’
[Trong tam tự kinh, có viết
養不教,父之過。
教不嚴,師之惰。
Dưỡng bất giáo, phụ chi quá.
Giáo bất nghiêm, sư chi đọa.
Không dạy dỗ con cái là lỗi của cha
Dạy mà không nghiêm khắc là lỗi của thầy.]
Vết roi trên lưng được mọi người cẩn thận chăm sóc rất nhanh đã tốt, nhưng vết thương trong lòng nảy sinh bất ngờ máu chảy đầm đìa, vĩnh viễn không thể khép lại.
Thấy có tiếng bước chân bên cạnh, Phương Kính Tai quay đầu lại, liền thấy người nọ đồng dạng một thân trắng thuần, thanh thần tuấn nhã, Như Mặc theo phía sau, hai tay bưng một chén trà nhỏ.
“Ngày ấy Hiếu Tai huynh rời đi, vẫn còn cùng ta than phiền, thiên phán vạn phán, ngóng trông ngươi đem trà mới năm nay, thế nhưng người vừa trở về đã đi… Bất ngờ từ biệt, chính là không còn có thể gặp lại nữa.”
(phán: trông mong)
Phong Nhược Trần đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tinh-mai-than/1317027/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.