“Ngươi gạt ta đúng không?” Phương Kính Tai nắm lấy vai Sơ Cửu lắc mạnh.
“Nhị thiếu gia… Ô…” Sơ Cửu ngay cả lời cũng nói không được.
Phương Kính Tai buông nó ra, thân thể bất ổn lảo đảo lui bước, lắc đầu không dám tin, “Sẽ không… Không có khả năng… Đây là lời đồn… là lời đồn!”
“Là thật… Thời gian phát hiện thuyền kia, nước bốn phía đều là màu đỏ… Trên thuyền đã không có người, người báo tin nói, cho dù có may mắn còn sống sót, hỏa hoạn nóng như thế, cũng đều thiêu hết…”
Phương Kính Tai chỉ cảm thấy một trận choáng váng, vội đưa tay đỡ lấy tường nhưng vẫn cảm giác hai chân mềm nhũn, thân thể chực ngã xuống.
Sẽ không… Mấy ngày trước vừa mới nhận thư từ đại ca, nói sẽ lập tức quay lại, sao có thể gặp chuyện này? Đây không phải là thật… Đây không phải là sự thật…
Trên mặt đất, vò rượu bể nát, chất lỏng văng khắp nơi, mùi rượu thanh điềm say lòng dằng dặc lơ lửng trong không khí.
Nhìn vũng nước đọng trên đất, đường nhìn càng ngày càng mơ hồ… Thân thể Phương Kính Tai run rẩy, sau đó chợt ngẩng đầu, đẩy Sơ Cửu liền xông ra ngoài.
“Ca ──!”
Bên ngoài, mưa tuôn xối xả, vạn phần điêu tàn.
Chạy ra ngoài bỏ lại Sơ Cửu và Vương bá, Phương Kính Tai một mình ở trong mưa đâm đầu chạy, hạt mưa lớn chừng hạt đậu táp vào mặt, rất đau, thế nhưng đau nữa cũng không bằng nỗi đau trong ngực.
Đại ca của hắn, đại ca hắn kính yêu nhất…
Hắn không nghe được lời người khác mắng chửi sau lưng khi bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tinh-mai-than/1317025/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.