Phương Kính Tai hạ mê dược trong đồ ăn của Phong Nhược Trần.
Không có mục đích nào khác ngoài việc dự định thừa dịp Phong Nhược Trần ngủ mê mệt mà đem “Khế ước bán thân” lén lút trộm lại, nếu như thuận tiện có thể đánh y hai cái đạp y hai phát để hả giận.
“Cốc, cốc!”
Tiếng đập cửa kéo hồn Phương Kính Tai đang bay cao bay xa trở về.
“Ai thế?”
“Gia, ngài hôm nay chưa ăn gì, có đói bụng không? Tiểu nhân mang cơm nước đến cho ngài.”
Không nhắc đến thì cũng không thấy đói, nhắc rồi trong bụng lại khó chịu, liền nói với người bên ngoài: “Bưng vào đi.”
Tiểu nhị mang cơm nước vào rồi lui ra ngoài, Phương Kính Tai thong thả bước đến bên cạnh bàn, một bên bưng bát cơm một bên tính toán, đoán chừng lúc này họ Phong kia cũng chết ngất rồi…
Càng nghĩ càng thấy sướng, mà bụng cũng đói đến cuống cuồng, thế là một hồi quét sạch thức ăn, để đũa xuống thoải mái vỗ bụng mấy cái. Phương nhị thiếu gia xỉa răng, sờ sờ cái bụng phình to của mình, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện…
Hóa ra bữa tối khách điếm mang đến đều giống nhau…
Chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngay sau đó… ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự…
“Nói! Tối hôm qua ngươi bỏ cái gì vào trong cơm?”
Sáng sớm hôm sau, Phương Kính Tai tỉnh lại, đầu tiên là buồn bực sao mình lại ngủ trên đất, sau đó ý thức cũng từ từ sáng tỏ, lăn một vòng trên đất ngồi dậy, việc đầu tiên là chạy một đường đi tìm tên khỏa kế đưa cơm cho hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tinh-mai-than/1317004/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.