Ngày hôm sau, Phương Kính Tai đau đầu tỉnh dậy, trong đầu giống như có ruồi nhặng phá rối, vang lên ong ong.
Đợi khi thần trí thanh tỉnh mới nhớ đến bản thân, cánh tay vô ý chạm phải cơ thể ấm áp bên cạnh, nghiêng người nhìn, bất giác hít một hơi khí lạnh.
Tưởng rằng mình uống say nên mộng xuân, không nghĩ tới…
Thế là kí ức một đêm trước thay nhau nổi lên…
Một chút chống cự, đè nén thở dốc, cùng với người kia thực cốt tiêu hồn nóng bỏng sát sao…
Nhớ mang máng chính mình đặt người ở dưới thân liều chết trừu tống, đem một bụng bất mãn cùng buồn bực phát tiết lên người y.
Trong lòng Phương Kính Tai bắt đầu thấy hối hận, nhìn sống lưng trắng nõn trơn bóng đầy vết thâm, biết mình lúc đó không khống chế được, cảm thấy vô cùng may mắn khi mình không có chơi đùa chết người, nhưng mà…
Nghe đồn là công tử ‘Vô Song’ nhưng sao lại giống như chim non thế này?
Lúc sáp nhập, khí lực cũng không nhỏ, không ngờ cơ thể lại gầy yếu như thế…
Dù sao vẫn cảm thấy có cái gì không đúng…
“Này.”
Đưa tay đẩy người kia một cái, đối phương không có phản ứng thế là lại đẩy hai cái:
“Này, ngươi không sao chứ?”
Nhìn y vẫn nằm không nhúc nhích, trong lòng Phương Kính Tai có chút luống cuống, liền lại gần nhìn một cái…
Ác mộng!
“A ── a a a ──!”
Tiếng kêu thảm thiết xé trời.
“Sáng sớm ngươi gào thét cái gì?”
Người nọ quay người lại, vẻ mặt mệt mỏi, thanh âm cũng khàn khàn.
“Phong, Phong, Phong…”
Phương Kính Tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tinh-mai-than/1316998/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.