Đến năm mười tuổi, Ngả Giai cùng Ngả Hòa trở thành‘tâm bệnh’ trong lòng của Giai Hòa.
Vài năm gần đây Dịch Văn Trạch đã không tham gia diễnxuất, lui về phía sau hậu trường. Giai Hòa vẫn cần cù, thật thà, ngoan ngoãnlàm biên kịch, cho nên việc bên cạnh con cái ăn sáng và sinh hoạt mỗi ngày cứthế mà tự nhiên trở thành chuyện của Dịch Văn Trạch.
Một buổi sáng của một ngày nào đó, Dịch Văn Trạchkhông ở nhà, rốt cuộc Giai Hòa cũng muốn làm một người mẹ tốt một lần, cùng haiđứa ăn điểm tâm sáng. Đi xuống lầu mới phát hiện cả hai đang chiến đấu bóctrứng gà, bốn quả trứng dường như là tranh nhau mà bóc, cuối cùng chỉ còn thừamột quả. Hai chị em nhìn chằm chằm vào đó, đang muốn xuống tay đã bị Giai Hòacầm lên mất.
“Mẹ.” Đồng thời quay đầu lại, hai đứa nhìn ánh mắt vẫncòn mông lung mơ hồ của cô, rồi lại cùng nhìn nhau, vô cùng bất đắc dĩ.
“Để mẹ bóc cho mấy đứa nhá?” Giai Hòa rất chi là bìnhdị gần gũi.
Ngả Giai Ngả Hòa cùng lúc đẩy đĩa lại, trứng được bócsạch sẽ gọn gàng, không hề có tỳ vết nào.
Giai Hòa thầm thở dài một hơi, quả thực là con nhàmình, ngay cả bóc trứng gà mà cũng thành thạo như vậy, tự lực cánh sinh, khônghề ỷ lại người lớn. Trong lòng khen mãnh liệt một lúc, cô rốt cuộc cũng bóctrứng gà trong tay, thuận miệng hỏi: “Lúc nãy sao các con tranh nhau bóc thế?Bình thường đều cùng ba làm như thế sao?”
Thật ra Giai Hòa càng tò mò hơn, chẳng lẽ mỗi ngàyDịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tien-phong-hoa/3190896/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.