Buổi chiều Văn Nhuận mang con đi siêu thị, Dịch VănTrạch liền đưa cô đến trường học cũ.
Lúc Giai Hòa còn là sinh viên, luôn cảm thấy khuônviên của Đại học Giao thông Vận tải luôn mang lại hơi thở của giáo dục, nhưngbước vào Đại học Auckland lại cảm thấy không giống trường Đại học, mọi khu nhàđều ẩn giấu trong những lùm cây xanh mướt mắt. Bởi vì không có cổng chính cùngtường bao bọc, chung quanh cũng không có quá nhiều sinh viên lui tới lại khiếnnơi đây giống hệt như một vườn cây tự nhiên.
Cô đi bên cạnh Dịch Văn Trạch, nghe anh kể vài chuyệnkhi còn học Đại học, vô cùng hưởng thụ mà cảm thán: “Tính ra thì danh tiếngtrường em trên thế giới còn kém trường anh cả trăm bậc, rất thất bại.”
Anh cười nhìn cô: “Sao em biết được?”
Giai Hòa nhíu mày nói: “Lúc trước em đọc mấy tài liệuvề anh mà, xem anh tốt nghiệp ở đâu rồi tra xem trường này thế nào,” Cô thực tựmãn nhìn anh một cái, tiếp tục nói: “Em còn biết ở gần trường học của anh chínhlà công viên quốc gia lớn nhất của Auckland đó. Thành thật khai ra cho em, lúctrước có từng hẹn hò gì với người khác hay không?”
Vốn chỉ là giỡn chơi, mà anh lại cười không nói.
Hừ, em biết ngay là có…
Giai Hòa làm bộ hào phóng vô biên: “Thanh xuân tuổitrẻ, xuân tâm luôn chực nảy mầm. Thôi yên tâm đi, chuyện cũ em đây sẽ bỏ qua.”
Dịch Văn Trạch vẫn im lặng như trước, mỉm cười nhìncô.
Rốt cuộc Giai Hòa xị mặt xuống, nhìn anh chăm chăm:“Không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tien-phong-hoa/3190886/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.