“Đây là người thật!” Ánh mắt mẹ già bốc lửa hừng hực,vừa ngẩng đầu lên, chớp mắt một cái đã lập tức thay đổi thành gương mặt mỉmcười, “Thật sự là phiền toái, mình xem mình già như vậy rồi. Đúng là, ôi ——”Càng nghĩ càng giận, hung hăng nhéo ba Giai Hòa thêm một phen.
Dịch Văn Trạch chỉ cười nói: “Đây hẳn là chuyện cháunên làm, mẹ cháu cũng đã dặn trước, dựa theo truyền thống, trước khi đi NewZealand nhất định phải đến thămhỏi hai bác một lần.”
Một câu, lại thành công dời sức chú ý của tất cả nhấttề chuyển hướng về phía hai người.
Giai Hòa vẫn nắm lấy tay anh, nhăn nhó một hồi lâu mớilầm rầm nói: “Gần đây cũng vừa lúc có thời gian…”
“Chết tiệt, hơn nửa đêm rồi mà còn có tiết mục ngôisao làm từ thiện?!”
Câu kinh hô ngoài cửa cắt ngang lời Giai Hòa đang nói,mọi người đều quay đầu nhìn, chỉ thấy thằng em họ của Giai Hòa đang khom ngườixuống, hình như vừa chạy đến nóng cả người, thở hồng hộc vẫy tay với thằng emhọ nhỏ hơn: “Mau, mau gọi điện thoại cho chị, là Dịch Văn Trạch, đang ở bệnhviện.”
Thật sự là…Cô đau đớn kịch liệt nhìn Dịch Văn Trạch,thật sự là một ngày gặp mặt suốt đời khó quên nha…
Cũng may có mẹ già ở đây chống lưng, chỉ một lát đã từbệnh viện về nhà. Lúc Dịch Văn Trạch lái xe mang một nhà trở về đến tiểu khu,mẹ già còn vô cùng phối hợp xuống xe trước, sợ bác bảo vệ nhìn thấy người láixe, ngay cả lúc lên lầu còn run sợ không thôi.
Vừa vào nhà, Giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tien-phong-hoa/3190878/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.