Cứ như vậy bị chèn ép đến hơn mười một giờ cô mới xemnhư thuận lợi thoát khỏi sự truy hỏi của dân chúng.
Lúc đưa Mục Mục trở về trường, xe trực tiếp chạy thẳngtới dưới lầu Ký túc xá. Mục Mục vừa xuống xe Giai Hòa đã nghe có người gọi tênmình. Quay đầu lại, là bạn học thời Trung học, cô cố gắng nhớ tên rồi mới lêntiếng.
Thật là đầu heo óc chó mà, vài năm trước còn đi dự hônlễ của cậu ta tụ tập náo nhiệt một phen.
Người đàn ông đi tới, cười chào: “Quên mình rồi sao?”
Giai Hòa cười cười, mở cửa xuống xe, nói sao lại cóthể quên được chứ. Anh chàng vừa định nói thêm gì đó, một cô gái trẻ nhảy từ kýtúc xá ra, ôm lấy cánh tay anh ta: “Ai vậy?” Nói xong mới liếc mắt qua GiaiHòa, lại nhìn xe của cô.
Giai Hòa nhìn cánh tay mảnh khảnh kia quấn quanh, đầuóc phình ra, rốt cuộc đã hiểu.
Mục Mục ngược lại ôm cặp sách không nói câu nào, mãicho đến hai người kia đi khuất mới hừ một tiếng: “Đó là bạn học của em.” GiaiHòa bình tĩnh gật đầu rồi nói với cô bé: “Đó cũng là bạn học của chị.” Mục Mụcthực khinh bỉ nhìn cô một cái: “Bạn học của chị là loại người gì thế? Không cóđức gì hết.” Giai Hòa im lặng nhìn cô nhỏ, bạn học của mày cũng không phải loạigì tốt.
Những chuyện như thế này nghe cũng không cảm thấy gì,nhưng chỉ cần nghĩ đến việc đó chính là bạn học mình, cô bé ôm tay kia cũng làthiếu nữ đương lớn như Mục Mục, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tien-phong-hoa/3190861/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.