Dịch Văn Trạch không ngẩng đầu, tiếp tục đọc hướngdẫn.
Giai Hòa lại chọc chọc anh, đến lúc này anh mới ngẩngđầu nhìn cô. Giai Hòa thì thào hỏi: “Là ai vậy?”
Lách tách một tiếng, nước vừa đúng lúc mở chốt. Anhrót ra nửa cốc nửa: “Giọng nghe không quen lắm, có thể là đoàn làm phim.” GiaiHòa ừ một tiếng: “Nói không chừng là tìm anh có việc á, đi xem đi.” Cô nói xongmới cảm thấy giọng mình chua lè.
Cửa lại bị gõ hai lần, thật sự là chưa từ bỏ ý địnhđó.
“Đi đi.” Giai Hòa nhìn cửa bĩu môi, “Người ta khôngthấy anh ngủ không được.” Cô nói xong đi qua hành lang, ngồi lên giường, cầmđiều khiển từ xa mở tivi.
Vừa mới dứt lời, anh thực sự đi mở cửa.
Khốn kiếp, đợi cho chị đây chết…Giai Hòa âm thầmnghiến răng.
Ánh đèn trên hành lang mờ mờ không rõ. Đứng ở cửa làcô gái trẻ được Dịch Văn Trạch giúp hôm qua. Dường như cô vừa tắm xong, mái tócdài chấm lưng, vẫn còn vương những giọt nước lấp lánh.
“Dịch tiên sinh, anh còn chưa ngủ sao?”
Vô nghĩa, ngủ cũng bị cô gõ cửa cho tỉnh.
Giai Hòa âm thầm oán hận, lặng lẽ đến một bên, tronglòng mặc niệm, ngươi mà dám đến thêm một bước nữa, ta liền…ta liền…liền làm nhưthế nào mới tốt?
Không thể nào sử dụng bạo lực, nếu báo chí vây xem thìchẳng phải sẽ tổn hại hình tượng Dịch Văn Trạch?
Không thể lùi bước được. Nếu dễ nói chuyện như vậy,đến lúc mình đi rồi thì chẳng phải sẽ gõ cửa hàng đêm?
Dịch Văn Trạch không trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tien-phong-hoa/3190855/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.