Ngón tay mảnh khảnh hoàn toàn nắm lấy bàn tay anh.
Vẻ mặt kia rất nghiêm túc, không giống như yêu cầu mờám nào đó mà là biểu cảm của việc gây chuyện thì phải bồi thường.
Giai Hòa nhìn tầm mắt anh trượt xuống mới phát giácmình đang nói cái gì, nhanh nhẹn rút tay về, lui lại khóa chặt mình trong chănoán hận không thôi. Rất, rất, rất xúc động. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?Ngày hôm qua còn có cồn, có ánh trăng, có đêm khuya, ba yếu tốt lãng mạn bậcnhất kích thích mới có đủ dũng khí. Nhưng mà bây giờ, cô nhìn bóng dáng DịchVăn Trạch, đây là giữa ban ngày ban mặt trời đất tươi sáng a…
Dịch Văn Trạch lập tức buông áo sơmi ra, cô run run.
Xong rồi, xong thật rồi.
Giai Hòa cắn răng gắng gượng, cả đầu đang là ý nghĩ cóphải anh hiểu lầm mình rồi hay không, hiểu lầm mình là cái loại háo sắc đam mêvô độ mà không để ý đến người khác. Phòng rất sáng, hai người lại như vậy màđối mặt, cô cảm thấy máu cả người đều ào ào chảy ngược lên trên, âm thầm nghĩphải giải thích thật ra mình…còn chưa có kinh nghiệm gì hết. Nhưng lời nói cònchưa kịp ra miệng đã bị anh ôm lấy. Suýt chút nữa Giai Hòa nhảy dựng lên, nhưngtự cô đã bọc chính mình lại thành một cục bánh chưng, căng bản không có khảnăng động đậy.
Quên đi, dù sao đều là một đao.
Tim Giai Hòa co lại: “Lát nữa, anh có thể tiến hànhtheo chất lượng một chút được không? Thật ra…Có thể em với anh có một số điểmkhông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tien-phong-hoa/3190850/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.