Đúng lúc đèn đỏ, Dịch Văn Trạch ngừng xe ổn định,nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn cô một lát: “Năm Giai Hòa mười lăm tuổi, tôi đã gặpcô ấy. Cho nên, anh là người đến chậm.”
Lời này rất dễ hiểu, từng chữ một đều vô cùng rõ ràng,nhưng vấn đề là, Giai Hòa không hiểu gì hết.
Năm mười lăm tuổi mình còn đang học lớp mười ở TrườngTrung học Bắc Kinh số 4[1], cả ngày học hành liên miên, ngay cả người ngoàitrường cũng không quen biết. Huống chi trước kia cô chưa từng rời khỏi Bắc Kinhnửa bước, hiển nhiên cũng không có khả năng đi Hong Kong, làm sao có thể gặpanh được?
Chẳng lẽ…Giai Hòa nhìn anh.
Là một lời thoại trong phim? Đủ tình cảm, thích hợpvới việc giết trong vòng một giây.
Lúc này lại có điện thoại gọi tới, Giai Hòa chỉ có thểnhìn chăm chăm đèn đỏ biến thành đèn xanh, kéo kéo cổ tay áo anh, ý bảo là cóthể tiếp tục lái xe. Dịch Văn Trạch vừa giữ tai lái vừa đeo tai nghe điện thoạivào, bắt đầu nói chuyện. Dường như anh đang nói chuyện với Ngô Chí Luân, xem raanh chàng đã lái xe đuổi theo, giữa hai ba câu nói, còn nghe thấy tên ‘ThiênSở.’
Hai chữ lặng yên lọt vào trong tai. Thực sự Giai Hòakhông muốn nghe lén, nhưng mà Dịch Văn Trạch lại không kiêng dè gì.
Anh mới ngắt điện thoại xong, cô lập tức bày ra dángvẻ vô cùng hứng thú, tiếp tục vấn đề vừa rồi: “Sao anh lại nói như vậy?”
“Bỗng nhiên nghĩ đến,” Dường như Dịch Văn Trạch cũngkhông tính giải thích, ngược lại còn bâng quơ chuyển đề tài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tien-phong-hoa/3190834/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.