Lúc hai người xuống xe, xe Ngô Chí Luân mới rẽ vào.Trên xe của anh ta dường như có rất nhiều người, khi theo chân xuống xe đều mỉmcười chào hỏi Dịch Văn Trạch. Giai Hòa yên lặng đứng ở một bên, cố gắng khiếnmình trở nên tàng hình. Cũng may là trước mặt người ngoài, Ngô Chí Luân vẫnthực trầm tĩnh nhã nhặn, tuyệt đối không có gì khác với hình tượng u buồn đốivới bên ngoài. Ngay lúc anh ta gật đầu chào mới nhìn Giai Hòa cười mờ ám, cườimờ ám, lại cười mờ ám…
Vì một bên mắt nhìn không rõ, Giai Hòa lại càng bồnchồn hơn, cẩn thận đi theo Dịch Văn Trạch vào cửa lên lầu. Thang lầu cùng sànđều sử dụng thép không gỉ, lúc đầu cô còn cảm thấy hiện đại, càng lúc càng lêncao mới phát hiện, bởi vì rất đơn giản, nên cảm giác như thể đi trên dây làmxiếc.
Tuy nhiên, thực bất hạnh là, cô có bệnh sợ độ cao…
Lúc lên đến tầng hai, chân Giai Hòa đã bắt đầu nhũnra. Nhưng có vẻ Dịch Văn Trạch vẫn còn hướng lên trên nữa, Giai Hòa âm thầm kêuthảm, lấy hết dũng khí tiếp tục hướng lên nữa. Cô bất giác siết chặt tay vịn,trong lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi lạnh. Cô có bệnh sợ độ cao từ lúc nhỏ. Trướcđây có lễ hội ở Thượng Hải, Giai Hòa rất chi là phấn khởi mà đi, đến cuối cùnglại chỉ có thể làm người đi mua nước tương [1], đứng ở phía dưới ngắm mấythiết bị mạo hiểm trên không kia, bị Kiều Kiều cười nhạo không biết bao nhiêulần. Sau đó bi kịch nhất là, năm thứ hai, lúc ở Bắc Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tien-phong-hoa/3190825/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.