Chương trước
Chương sau
"Ra xem sao." Lâm Hoài đề nghị. Hình dung của người nọ vạn phần quỷ dị, làm cho không gian gần như phong bế càng thêm âm trầm. Lòng người hoảng sợ, mọi người đều khe khẽ nói nhỏ. Cậu vẫn chưa tin hẳn, trong lòng vẫn hoài nghi, chỉ có thể đi xem mới biết được tình huống chính xác.
Frey gật đầu, không quên lấy đi quyển trục đã chế tác hoàn hảo. Lấy tình hình hiện tại bán ra quyển trục tất nhiên là không có khả năng, lưu lại để phòng thân là thích hợp nhất, nhưng mà có trời biết có thể nổ thêm phát nào nữa hay không.
Người đi lại trên ngã tư đường đều chạy trốn hết, trốn vào cửa hàng 2 bên đường. Ngoại trừ cửa hàng dụng cụ ma pháp, cuối ngã tư đường có 1 cửa hàng lớn có không ít người dừng lại ngoài cửa.
Đợi đến gần, chỉ nhìn đến bên trong một mảnh đống hỗn độn, khói đen nồng đậm bốc ra từ trong cửa hàng, vị cháy khét nồng nặc.
Có không ít nhân viên bị thương được chuyển qua chỗ trống.
Wilbur thành chủ và Harvey đã đuổi tới, bên trong vây quanh rất nhiều người, căn bản không tìm thấy cơ hội phát biểu.
Bọn lính theo sau đến, bước chân chỉnh tề phát ra tiếng vang đều đều. Bọn họ thống nhất mặc áo giáp từ đầu đến chân, trong tay cầm trường thương, dựa vào mệnh lệnh xin phép từ Wilbur, bắt đầu có trật tự sơ tán đám người.
Không bao lâu, lại một tiếng nổ mạnh vang lên, lần này là 1 hướng khác của ngã tư đường, 1 cửa hàng quy mô nhỏ lập tức bị ổ bay, phóng ốc bên cạnh cũng bị vạ lấy sụp xuống.
Có tiếng người âm run run kinh hô: "Thần a, bên kia cũng là một cửa hàng buôn bán ma thú, hôm qua tôi nhìn trúng một con ma thú cấp  còn chưa kịp đi mua!"
Bên kia cũng tụ tập không ít người, có người sống sót kinh hồn chưa định, có người tử vong bị người khác chuyển đi, lập tức vang lên tiếng gào khóc. Tiếng khóc không không khí hỗn loạn không rõ ràng nhưng lại khiến cho đám đông thêm hỗn loạn. Wilbur đang dùng ma pháp lực dò xét nguyên nhân, thấy thế đành phải dừng lại cất cao giọng nói: "Mọi người bính tĩnh, chúng ta sẽ mau chóng sắp xếp cho mọi người rời đi, hoảng sợ."
Dù sao cũng là Pháp thánh, lời của ông được người ta tôn sùng như thần ý, cho dù có nguy cơ như thế nào thì cũng có 1 vị Pháp thánh ở cùng bọn họ. Mù quáng sùng bái cũng được, giọng nói to rõ ràng đã khiieens đám người sợ hãi rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Bỗng nhiên trong lúc đó, những cửa hàng sở hữu và tiêu thụ ma tinh đều liên tiếp bắt đầu nổ mạnh, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, khói đặc bố lên tận trời, tiếng ma thú gầm rú lần cuối trước khi chết lần lượt vang lên, khiến cho người ta ngay cả phản ứng lại để thoát thân cũng không kịp.
Harvey hít một ngụm khí lạnh: "Có cái gì đó đang điên cuồng hấp thu ma pháp nguyên tố. Ma tinh, ma pháp thực vật, thậm chí còn bạo động ma pháp nguyên tố."
Wilbur sắc mặt nghiêm túc, hiển nhiên ông cũng biết ngọn nguồn, mặc niệm ma pháp chú ngữ, 1 hàng rào mộ hệ hình bán cầu chậm rãi xuất hiện trên nóc 1 cửa hàng khác—— có hàng rào nặng nề áp chế, phía trên cửa hàng xuất hiện một cánh cung dài, đen trầm không sáng bóng, chỉ có ấn kí màu thuỷ lam ở trung tâm phát ra quang mang kinh người.
"Thế mà lại là nó!"
"Cánh cung tàn sát. "
Người có mặt trong lễ khai mạc ở đây liếc mắt một cái có thể nhận ra được —— hình dáng quá mức đặc thù, lai lịch cũng tương đương không tầm thường, không ít thế gia (gia đình quyền thế lâu đời, chuyên về 1 lĩnh vự nào đó) phái người lại đây vì cánh cung này, có thể nói nó là vật áp trụ lần đấu giá này ở thành Northen. Hội đấu giá còn chưa bắt đầu, thật không ngờ cư nhiên lại xảy ra loại chuyện này trước!
Bên cạnh một người thấp giọng nói: "Truyền thuyết nói cánh cung tàn sát là vũ khí mà Pháp Thần chế tác vì tình nhân của mình, không may, Chiến thần Philther có tâm giết chóc quá nặng, cuối cùng trở mặt thành thù với Pháp thần, triển khai một hồi đánh nhau khinh động toàn thế giới! Kết cục lại là đồng quy vu tận, cũng có người nói linh hồn của Philther bị phong ấn trong cánh cung tàn sát, hết thảy đều là bí ẩn."
"Có loại chuyện này sao?"
"Đương nhiên, cánh cung tàn sát là vật nhiễm máu tươi, ai sở hữu nó cũng đều không được chết tử tế được, còn không có bởi vì sức mạnh khủng khiếp của nó làm hại sao, ai mà biết được?" Người nọ phẫn nộ cười, không nói thêm gì nữa.
Curtis? Philther?
Pháp thần? Tình nhân?
Nói giỡn sao, tình nhân của Curtis từng là nam sao?
Vấn đề này chỉ loé qua trong đầu Lâm Hoài mà thôi, không có thời gian tiếp tục nghĩ. Cánh cung tàn sát đang không ngừng bắn ra mưa tên, ánh lửa đỏ rực vung vãi trên mặt đất, bắn đến đâu thì dù không bị ngọn lửa thiêu đốt cũng cháy âm ỉ.
"Cánh cung tàn sát không ngừng hấp thu ma pháp nguyên tố, không có trở ngại, không có cực hạn. Chỉ sợ ấn kí màu lam ở trung tâm kia chính là nguyên nhân." Frey bình tĩnh nói, "Hoặc là hủy đi cánh cung này, không thì phải tiêu trừ ấn ký kia, nếu không vĩnh viễn không có lúc nó bị khô kiệt năng lượng. "
Lâm Hoài nghe không được thanh âm, trái tim bang bang đập loạn, cậu cảm thấy chính mình bị một đôi mắt âm độc lạnh lẽo theo dõi! Cậu dùng lực thở dốc, hẳn là ảo giác thôi.
Wilbur thành chủ cùng 1 vài vị bằng hữu Pháp thánh liên thủ muốn tiến hành phong ấn cự ly xa với cánh cung tàn sát, cánh cung giống như mới thức dậy từ trong giấc ngủ sâu, sao có thể dễ dàng bị đồng phục!
Trường cung giống như tự có ý thức, linh hoạt trốn tránh công kích của vài vị Pháp thánh, đồng thời dành dụm năng lượng, giữa không trung bắn ra mưa tên lửa dày đặc, nhóm Pháp thánh đành phải sửa công kích thành phòng ngự, đem cơn mưa tên đỏ rực này cản lại.
Trường cung thừa dịp này phát ra hào quang mãnh liệt, màu đen trầm mặc biến thành màu đỏ như kim loại bị nung cháy, 1 mũi tên dài đáp trên cung chờ phát động.
Vài vị Pháp thánh lâm thời chế ra bức tường phòng hộ phạm vi rộng, cường độ cũng không lợi hại, cung tiễn xuyên thấu qua lớp phòng hộ, phương hướng hơi chệch đi, thẳng tắp bắn về phía Lâm Hoài.
Lâm Hoài không kịp trốn tránh, Frey ôm lấy hông cậu, đồng thời lấy ra quyển trục không gian, nháy mắt dời đi vị trí, xuất hiện bên ngoài thành Northen.
Không có giây thở dốc nào, trường cung lại xuất hiện trong không trung, âm hồn bất tán!
Sau vài lần sử dụng quyển trục, vẫn dừng trong phạm vi công kích của cánh cung tàn sát. May mắn Frey chuẩn bị không ít quyển trục, nhưng lúc này hắn chỉ hận lúc ấy không chuẩn bị càng nhiều thêm.
"Quả nhiên, nó giống như nhắm vào chúng ta." Frey cười nhạo.
Lâm Hoài liên tưởng đến câu nói kia, trong lòng phát lạnh, cánh cung tàn sát hẳn là nhằm vào cậu, có lẽ cùng không gian Curtis đưa cho cậu có liên quan.
"Chỉ cần anh không ở bên cạnh tôi thì sẽ được an toàn." Lâm Hoài còn thật sự nhìn Frey, "Chúng ta đi 2 hướng ngược nhau, anh sẽ không sao."
"Nói vớ vẩn gì đó! Sao tôi có thể rời đi chứ?" Phát hiện cánh cung tàn sát lại chuẩn bị bắn tên, Frey lại xé mở quyển trục, tại chỗ vang lên 1 tiếng nổ mạnh, mặt đất bị đào ra 1 cái hồ ta, cỏ cây bị đốt cháy thành than.
Hai người từ không trung ngã xuống, Frey ôm Lâm Hoài lăn mấy vòng, quần áo đã sớm không còn hình dạng.
"Xin lỗi." Lâm Hoài nhẹ giọng nói.
Frey nhìn lại cánh cug xuất hiện trong không trung, cánh cung vang lên thanh âm lửa cháy rừng rực, cánh cung cong cong giống như con mắt, từ phía trên nhìn chòng chọc vào  2 người. Frey mềm nhẹ xoa đầu Lâm Hoài, cũng không nhìn cậu mà thản nhiên nói: "Tôi không thích nhất chính là hai chữ này, nếu có thể vĩnh viễn cũng không muốn cậu nói với tôi 2 tiếng xin lỗi —— tôi nguyện ý tin tưởng cậu, cậu cũng đã đáp ứng với tôi, nhưng khi nào thì mới chân chính làm được đây?"
Frey rút ra trường kiếm, "Đi theo sau tôi, không được tách ra xa. "
Thúc dục ma pháp lực gọi ra băng chi Bạch hổ!
Tuy rằng đã là Ma đạo sư, nhưng sự phối hợp giữa chủ nhân cùng kiếm linh (linh hồn của kiếm) cũng không theo trình độ ma pháp lực lên cao của chủ nhân mà có thể sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nguyên tố ma pháp ám hệ cản trở hắn cùng kiếm linh trao đổi, song hệ ma pháp với hắn mà nói giờ chính là trở ngại!
Chỉ có không ngừng tiến hành giao chiến, học hỏi mới có thể trở nên càng mạnh.
"Hổ gầm núi rừng!"
Frey hét lớn một tiếng, Bạch hổ phát ra tiếng gầm dài, mặt run run, vô số băng thứ mọc lên, biến thành cột băng đánh nhau với mưa tên rực lửa giữa không trung, chỉ một thoáng, hơi nước che mờ tầm mắt, chỉ còn lại màu trắng mê mang.  Lâm Hoài nắm chặt tay, không muốn 1 mình tiến vào không gian lưu lại Frey một người một mình tác chiến, vậy vì sao không cùng tiến vào không gian tị nạn chứ?
Đã là lúc nào rồi, có cái gì do dự nữa chứ!
Cậu nhắm mắt lại, phát động liên hệ với không gian.
Trong nháy mắt, cùng Frey tiến vào không gian.
Tầm mắt thay đổi, Frey xem qua chung quanh cảnh quan, trong chớp mắt liền bình tĩnh xuống, khẽ cười nói: "Nhất thời tình thế cấp bách, cư nhiên đã quên cậu có phương pháp bảo mệnh."
"Lúc ấy xảy ra bất tình lình, đã nói dối anh. Không gian quả thật là Curtis cho tôi, chẳng qua năng lực lợi hại hơn so với những gì tôi nói mà thôi." Lâm Hoài cướp lời nói.
"Không sao, tâm phòng người không thể không có. " Frey thong dong mỉm cười, "Hiện tại không sợ tôi biết nữa sao?"
"Mới đầu chính là vì lo lắng cho nên mới nói dối không ít, về sau sẽ không nữa. " Lâm Hoài cười nói.
Quả thật thật không ngờ nhanh như vậy đã đem chuyện không gian nói cho Frey, nhưng cậu quả thực không thể để 1 mình anh ta ở bên ngoài đối mặt nguy hiểm. nháy mắt kia cũng là đương nhiên, nếu cảm tình nhiều năm như vậy là giả, nếu liều chết cứu giúp cũng là giả, vậy thì thế giới này chỉ toàn dối trá.
"Hình như rốt cục tôi đã làm đúng 1 chuyện rồi." Frey coi như hiểu lời mà Khúc không nói ra. Lời nói cũng chỉ như gió thoảng, hành động mới là cách thể hiện tốt nhất. "Nhưng cậu đừng quên, Berger cũng đã từng bảo vệ cậu. "
"Cứ cho là lúc đấy tôi bị ngu đi." Lâm Hoài nhún vai. Thời gian quen biết Berger chỉ ngắn như vậy, 2 việc này mà đánh đồng quả là Frey tự hạ mình.
"Vậy cũng không hẳn, nếu không tôi cũng không có được cơ hội chiếm được niềm tin của cậu. Như vậy cũng rất tốt, tôi sẽ không khiến cậu thất vọng, yên tâm đi. " Frey bôi dược qua loa cho vết thương, "Có biết ngoài kia xảy ra chuyện gì không? "
Lâm Hoài bất đắc dĩ lắc đầu, ở trong không gian không thể di chuyển cũng không thể biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, là 2 việc khiến cậu vô lực nhất: "Cánh cung kia có lẽ đã đi rồi, có lẽ còn chưa đi. Muốn mạo hiểm sao?"
"Không thể cứ ngốc nghếch ngồi chờ được. " Frey nói.
Lâm Hoài gật đầu đồng ý.
Bên ngoài một mảnh cực nóng, cánh cung tàn sát giống như có thể cảm ứng được vị trí của không gian, đem chỗ đó đốt thành một mảnh tro tàn, nhưng lại thủy chung không đả động được gì đến không gian. Cực kì kiên nhẫn chờ ở bên ngoài không rời đi.
Lâm Hoài hai người đành phải trở về.
"Chẳng nhẽ chúng ta chỉ có thể đợi Curtis lại đây hay sao?" Lâm Hoài bất đắc dĩ nói, vắt hết óc cũng nghĩ không ra biện pháp khác, trình độ sức mạnh của cánh cung tàn sát không phải là thứ mà bọn họ có thể cứng rắn kháng cự, "Nghe nói trong cung có phong ấn linh hồn, thật sự có thể làm được sao?"
Frey rút thanh trường kiếm ra đưa cho Lâm Hoài, "Nhớ rõ con Bạch hổ kia không? Băng chi Bạch hổ là ma thú cường hãn nhất trong số các Thánh linh thuộc tính băng, đem linh hồn phong ấn vào trong binh khí là có thể trở thành Thánh linh."
Lâm Hoài tinh tế quan sát thanh trường kiếm, lại nghe Frey nói thêm:
"Cậu đem bí mật của không gian nói cho tôi biết, để trao đổi, tôi cũng đem chuyện nói cho rõ ràng. Chuyện mà cậu vẫn muốn biết."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.