Hắn cùng một nhóm người nói chuyện cách đó không xa, tuy ta không nghe thấy nhưng lại nhìn hiểu.
Nói thật, hắn bận, ta còn bận hơn cả hắn.
Ta ghi nhớ từng chi tiết về việc Mạnh Thanh Chu thông đồng với giặc, buôn lậu vũ khí.
Đồng bọn của hắn, sào huyệt của hắn, đường đi của hắn, thủ đoạn của hắn...
Mỗi tối trước khi ngủ, ta đều nhẩm đi nhẩm lại nhiều lần.
23.
Cuối mùa thu, đoàn người cuối cùng cũng đến biên ải.
Mạnh Thanh Chu chơi với ta vài ngày, còn mời cho ta một vị sư phụ người Hồ, chuyên dạy ta làm bánh Hồ.
Lúc hắn đến trù phòng, ta vừa mới làm nổ nồi.
Trong đĩa bánh đen thui, hắn ghét bỏ cầm một cái lên.
"Nàng muốn đầu độc ta sao?"
Ta rút tay khỏi bột mì, giật lấy bánh, lườm hắn.
"Ngươi có muốn ăn cũng chưa xứng đâu."
Quay mặt đi, ta bưng một bát váng sữa dê đưa cho hắn, thản nhiên nói: "Đây mới là của ngươi."
Sắc mặt Mạnh Thanh Chu từ đen sì chuyển sang dễ chịu hơn, hắn uống cạn váng sữa dê, nói với ta rằng phải ra ngoài một chuyến.
Đi gặp bạn.
Ta cười: "Bạn nào? Thác Bạt?"
Hắn lập tức dừng bước, quay đầu nhìn ta, há miệng nhưng phát hiện không thể thốt ra một chữ nào.
Ta đã bỏ thuốc khiến người ta không thể nói, không thể cử động vào bát váng sữa dê kia.
Phương Tất Hoài và Dương Phó tướng bước vào, những thị vệ bên cạnh Mạnh Thanh Chu đã bị xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tan-y/3742671/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.