Chẳng đợi U Minh Giáo Chủ dứt câu, Văn Tử Lăng nổi giận quát to:
- Lòng dạ ác độc của bà đã gây bao nhiêu cảnh đau thương tang tóc, tại hạ cũng e rằng bà sẽ không sống sót để thoát khỏi dãy Hắc Lang Sơn này.
U Minh Giáo Chủ ngắt lời:
- Nếu nhà ngươi không muốn thể xác của mình tan biến thành một vũng nước đen ngòm và hôi tanh, vì sự ngấm thấu đúng lúc của Thi Độc, bổn tòa đề nghị hiện giờ nhà ngươi nên lập tức cùng con liễu đầu Giang Thu Lăng thành hôn ngay.
Tử Lăng tỏ vẻ kinh ngạc:
- Tại sao lão Nhất Thóc Dả Tẩu và bà lại có ý định kỳ quặc như thế? Sự kết hợp của đôi nam nữ, đâu phải do một sự cưỡng bách hay một mệnh lệnh mà thành tựu được! Tại hạ muốn hỏi bà, mưu đồ ấy đối với bà có sự lợi ích gì, trong khi ấy, trước tiên bà đã dùng Mê Hồn Dược làm cho lão Nhất Thóc Dả Tẩu mất cả lý trí để cưỡng bức và xúi giục tại hạ làm điều bất chánh?
U Minh Giáo Chủ bật cười to:
- Hà hà! Đã đến giờ mà bọn nhà ngươi sắp đi chầu Diêm chúa, bổn tòa cũng không cần giữ bí mật nữa để làm gì. Bổn tòa quan tâm vào sự kết hợp của hai người, lẽ đương nhiên là vì sự lợi ích của cá nhân bổn tòa mà thôi!
U Minh Giáo Chủ đưa tia nhìn đầy vẻ âm hiểm của chiếc mắt còn lại về phía Tử Lăng, đoạn gằn giọng tiếp:
- Dù sao đi nữa nhà ngươi không thế nào thoát khỏi cái chết một khi đã nhiễm phải Thi Độc của bổn tòa. Nếu chấp nhận điều kiện của bổn tòa đưa ra thì nhà ngươi sẽ có lợi, là cùng Tâm Mỹ và Thu Lăng tìm một nơi sơn thanh thủy tú để an hưởng một cuộc đời hạnh phúc, còn hơn là trong giây lát nữa thể xác sẽ tan biến thành vũng nước đen ngòm.
- Nhưng còn sự lợi ích của bà?
U Minh Giáo Chủ chậm rãi tiếp:
- Từ bao nhiêu năm nay, bổn tòa cho rằng võ công của mình đã đạt được đến mức vô địch khắp chốn võ lâm không còn một tay đối thủ. Nào ngờ, sau khi cùng ngươi giao đấu một trận nơi Hiệp Lê Mật Cung, bổn tòa mới phát giác ra rằng, sự học hỏi của bổn tòa vẫn chưa đầy đủ ... Theo bổn tòa được biết thì Giang Tâm Mỹ và Giang Thu Lăng hai người tiềm tàng sẵn trong thể xác một sinh lực thiên phú thâm hậu, thêm vào đó hai ả lại có một cơ thể thuộc về Nguyên Âm. Nếu cùng hai nàng trinh nữ ấy có sự giao tiếp về nhục thể sau một giờ, thì thể xác của nhà ngươi sẽ có sự thay đổi lớn, Đan Điền không kiên cố nữa, và ngươn khí sẽ tiêu hao ...
Sự hổ thẹn làm Tử Lăng đỏ ửng cả mặt, chàng gằn giọng:
- Và bà sẽ lợi dụng lúc đó để hấp thụ tất cả công lực của tại hạ đấy ư?
U Minh Giáo Chủ khoái trá cười lên sằng sặc:
- Ngươi nhận định rất đúng. Và ... khắp chốn giang hồ sẽ không còn một cao thủ nào có thể chống cự nổi với công lực cái thế của bổn tòa ... Ngôi bá chủ độc tôn ở chốn võ lâm sẽ mãi mãi do bổn tòa nắm giữ.
Tử Lăng nổi giận quát to:
- Bà quả thật là một ác phụ! Dù sao, bà cũng nên nghĩ lại, Tâm Mỹ và Thu Lăng là hai nữ điệt duy nhất của bà kia mà!
U Minh Giáo Chủ cười chua chát:
- Hừ! Mẹ của chúng đành tâm cướp lấy tình nhân của bổn tòa, để cho bổn tòa phải ôm một mối hận nghìn đời, thì còn tình với nghĩa gì mà hòng đề cập đến!
Văn Tử Lăng nghiêm nét mặt thốt:
- Rõ ràng chính bà đã tự thú nhận vụ gây nên sóng gió, để đến đỗi mối tình trong sạch giữa sư phụ ta và Túy Tâm Tiên Tử phải đổ vỡ, để bà ta phải ôm mối hận xuống chốn cửu tuyền!
- Ồ! Thế ra ngươi là đồ đệ của Văn Tín Hùng ... đấy à?
Tử Lăng nghiến răng tiếp:
- Văn mỗ dấn thân vào chốn giang hồ, mục đích duy nhất là tìm cho ra thủ phạm của vụ ám sát dã man hơn bày chục mạng người ở Văn Gia Bảo hồi năm năm về trước, và hôm nay đã biết được, vụ ám sát ấy đối với U Minh Giáo có một sự dính líu chặt chẽ ...
Chàng khẽ liếc nhìn thần sắc của U Minh Giáo Chủ, đoạn trầm giọng tiếp:
- Hừ! Bà chắc có lẽ hiểu rõ mười mấy tên hung thủ mình vận áo tím, mặt che khăn là ai rồi ... và kẻ đã nhẫn tâm xuống tay dời vị trí của lưỡi đoản kiếm, để giết chết một đời tài hoa của Túy Tâm Tiên Tử!
U Minh Giáo Chủ bật cười lên hăng hắc:
- Cho rằng nhà ngươi đã tìm ra thủ phạm, vậy nhà ngươi có thái độ gì?
Tử Lăng nghiêm sắc mặt:
- Giết người tức nhiên phải đền mạng, ấy là luật xưa nay của tạo hóa.
U Minh Giáo Chủ ngạo nghễ cười to:
- Những sự kiện trên, đối với bổn tòa không dính líu gì cả, cho rằng có liên quan đi nữa, cái chết của nhà ngươi đã bị cầm chắc trong tay của bà, liệu nhà ngươi còn bao nhiêu hơi sức mà hòng nói đến việc chống đối và báo thù!
Mải lo đấu lý, nên Tử Lăng khuấy quên đi sự đe dọa trầm trọng của Thi Độc ... Ngoảnh mặt nhìn lại, đồng bọn của chàng đều bị độc tố thâm nhập quá nặng, sắc diện của họ đều tái nhạt, khí lực đã mỏi mòn kiệt quệ. Nhờ ở công lực của họ đã luyện đến bậc thượng thừa, nên họ vẫn còn sử dụng được môn khí Quy Nguyên, để khỏi ngã gục xuống ... Hiện trạng của họ là con cá trên thớt của U Minh Giáo Chủ ...
Riêng về phần chàng, âm thầm vận thử nội công, một nguồn sinh lực dồi dào vẫn còn vận chuyển rất mạnh trong huyết quản.
Theo lời của U Minh Giáo Chủ, sự chịu đựng của chàng nhờ ở những môn tuyệt học luyện được ở Mai Châu Bửu Lục, nên thời gian kiệt quệ, duy trì lâu hơn mọi người.
Có đúng như vậy không?
Chàng tự trả lời thầm và bác bỏ biện luận ấy, vì đã bao lần bị trúng độc, chàng từng nếm qua bao lần kinh nghiệm ... Hay là ... rất có thể ... môn thần dược Vạn Niên Kim Lý có tác dụng với sự nhiễm Thi Độc những lần kế tiếp?
Dù sao đi nữa, với một tinh lực dồi dào đang vận chuyển cực mạnh trong huyết quản, giúp cho chàng một lòng tự tin vô biên.
Một quỷ kế tuyệt diệu đột nhiên lòa qua khối óc thông minh của chàng trai trẻ.
"Ừ nhỉ ... còn gì bằng tương kế tựu kế.".
Quyết định xong, chàng Tử Lăng bèn âm thầm tiết chế nội lực xuống vài phần, thần sắc của chàng đột nhiên biến đổi, sắc diện sút giảm một cách rõ rệt.
Thoạt nom thấy sự suy kém của Tử Lăng qua thần sắc của chàng thình lình biến đổi, U Minh Giáo Chủ đắc chí cười lên khanh khách:
- Hà ... Hà ... Bổn tòa ngỡ đâu rằng cơ thể của nhà ngươi được đúc bằng đồng sắt, vĩnh viễn không bị Thi Độc thấm nhiễm, thì ra nhà ngươi bất quá chỉ duy trì dai dẳng một chút thế thôi! Dù rằng nhà ngươi không chấp nhận điều kiện của bổn tòa đưa ra, thì sau khi giam giữ nhà ngươi trong hắc động, kết quả là ba ngày sau nguyên khí của nhà ngươi cũng tiêu hao giống như cùng hai a tiếp xúc nhục thể, nhưng có một điều hơi phiền phức hơn là bổn tòa phải phí mất đi một thời gian, về công cuộc bài trừ độc tố đã tiềm tàng trong cơ thể nhà ngươi khá lâu. Vả lại, với biện pháp ấy nhà ngươi sẽ chịu một hình phạt đau đớn nhiều hơn!
Tử Lăng giả ý ưng thuận sau khi suy nghĩ giây lâu, chàng dịu giọng:
- Thế hiện giờ hai nàng ở đâu! Phiền bà hãy cho người dẫn họ đến đây!
U Minh Giáo Chủ mỉm cười âm hiểm:
- Công việc đâu có đơn giản như ý của nhà ngươi tưởng. Giai đoạn đầu, bổn tòa sẽ đem số Thi Độc đã thấm nhiễm vào trong cơ thể của nhà ngươi hóa giải tiêu đi. Giai đoạn hai, đem nhốt nhà ngươi vào một phòng riêng, dùng thủ thuật điểm xong Ngũ Âm Tuyệt Mạch, đến lúc ấy nhà ngươi mới có quyền cùng hai con liễu đầu kia tận tình hoan lạc, hưởng thú mây mưa cho thỏa lòng ao ước. Vào lúc đó, bổn tòa còn cần phải thêm vào cơ thể nhà ngươi một loại dụng cụ đặc biệt để tiết chế một phần nào tình dục, vì bổn tòa còn cần dùng đến nội lực của nhà ngươi cơ mà!
Không dằn được cơn thịnh nộ, Tử Lăng cất tiếng quát to:
- Yêu phụ! Lòng dạ của bà đã đạt đến mức tối độc! Bất luận độc tố trong mình có bộc phát đến đâu đi nữa, hôm nay Văn mỗ cũng quyết cùng bà một trận mất còn!
Vừa nói xong, Tử Lăng liền vung chưởng hùng hổ tấn công. Luồng kình lực vừa tung ra, được chàng hạn chế đến mức tối thiểu.
Không lấy gì làm ngạc nhiên cho lắm về sự xuất chưởng yếu kém của đối phương, U Minh Giáo Chủ mỉm cười ngạo nghễ:
- Hừ! Nhãi con! Giờ chết đã điểm mà nhà ngươi vẫn chưa thức tỉnh đấy ư?
Vừa cất tiếng nói, bà ta thản nhiên đưa ngũ chỉ nhẹ nhàng phất ra năm đạo chỉ phong.
Mục đích của Giáo Chủ là hấp thụ công lực của Tử Lăng, tự nhiên bà sử dụng môn chỉ phong dụng ý là điểm huyệt của đối thủ, chứ không cố ý tấn công.
Đồng thời, theo sự phán đoán của Giáo Chủ, là độc tố ngấm thấm vào người Tử Lăng đã đến hồi bộc phát, muốn chế phục đối phương là việc dễ như trở bàn tay, cho nên chiêu thức của bà đưa ra chỉ dụng có bốn hoặc năm phần công lực mà thôi.
Thấy địch thủ đã lọt vào quỷ kế, với một thế võ cực nhanh, Văn Tử Lăng vươn mình tận dụng tất cả nội lực phóng ra một lượt ba chiêu.
Hai chiêu Xích Quỷ Thần Công và Huyền Ngao Thần Công được chàng ào ạt phóng ra trước, chiêu Đàn Chỉ Thần Thông nhằm chiếc mắt còn lại của bà ta đâm thẳng vút tới ...
Không ngờ địch thủ đã bị trọng thương xuất chiêu một cách quá ư khủng khiếp, U Minh Giáo Chủ cuống cuồng lên, bà hấp tấp đưa song chưởng vội vã chống đỡ, một mặt phải lộn ngược bốn năm vòng, mới thoát được ngọn đòn chí mạng của đối thủ.
Mặc dù thoát hiểm, nhưng ... Đàn Chỉ Thần Thông của Tử Lăng lại ghi thêm vào mặt của U Minh Giáo Chủ một vết thương sâu đậm. Chiếc mũi dọc dừa của Giáo Chủ trong chớp mắt theo đà chỉ phong bay mất, để lại trên gương mặt của bà ta một lỗ thủng sâu hoắm ...
máu từ lỗ rỗng trào vọt ra. Với gương mặt tàn phế, trông Giáo Chủ hiện giờ khác nào một con quỷ cái hiện hình.
Cơn tức giận của U Minh Giáo Chủ hiện giờ đã lên đến tột độ, bà gầm lên như con hổ đói, lăn xả vào người Tử Lăng.
Mặc dù mình mang trọng thương, nhưng ... thực sự mà luận, công lực của U Minh Giáo Chủ vẫn còn hơn hẳn Tử Lăng, thêm vào đấy thân hình của bà đã luyện thành như sắt thép, chưởng lực Tử Lăng mặc dù lợi hại nhưng không làm gì nổi thân thể cứng như thép nguội ấy, nếu đâu mặt giao đấu, chàng chắc chắn thảm bại nếu trận chiến cứ tiếp tục kéo dài.
Nhìn lại đồng bọn, sự lâm độc của họ càng lúc càng trầm trọng hơn, họ làm gì giúp chàng được nữa, trong khi bọn thuộc hạ của U Minh Giáo Chủ đang chực hờ sẵn một bên, nếu được lệnh, họ sẽ lập tức nhảy vào vòng chiến.
Vết thương trên mặt của U Minh Giáo Chủ không làm cho bà ta nao núng, ngược lại càng làm cho bà hung tợn, dũng mãnh hơn.
Kế giả trúng độc của chàng hiện giờ không còn sử dụng được nữa. Chàng chỉ còn phương pháp là tận dụng tất cả khả năng ra nghênh đỡ những đòn ác liệt của đối phương ...
Một tia sáng lại lóe vào khối óc thông minh của chàng trai trẻ. Mặc dù có một thân hình cứng như sắt thép, nhưng chàng biết chắc những bộ phận ở đầu và chân của Giáo Chủ không được cứng rắn cho lắm ...
Sau hai lần bị thương nơi đầu, U Minh Giáo Chủ đã để tâm đề phòng cho nên mấy phen chàng định tấn công vào những bộ phận nơi đầu, nhưng ... đã được bà ta phòng ngừa che đậy một cách kỹ lưỡng.
Lần này ... sau giây phút tính toán thật kỹ ... Tử Lăng bèn dốc hết mười hai phần công lực ra quét thẳng vào đầu của U Minh Giáo Chủ hai chiêu cực kỳ dũng mãnh.
Không dám chểnh mảng, U Minh Giáo Chủ bèn lập tức vận toàn lực đưa song chưởng ra đón đỡ.
Chỉ chờ có giây phút sơ hở ấy, Tử Lăng bèn dốc hết nội lực còn lại, quét mạnh vào đôi chân của bà ta một chưởng như trời giáng.
Một tiếng rú kinh hồn làm rung chuyển cả tòa thạch động, U Minh Giáo Chủ bị chưởng phong của Tử Lăng quật nhào xuống nền đá quay lăn lông lốc ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]