Edit: Qiezi
Thủy lao ẩm ướt lạnh lẽo, mùi hôi thối xộc vào mũi, có thể tưởng tượng hoàn cảnh rất tồi tệ.
Tiếng bước chân của Vân Bình gây chú ý đến người trong lao, xiềng xích vang vang.
Ánh sáng hắt qua cửa sổ trên mái nhà, soi sáng hai bóng dáng trong ngoài lao ngục thật rõ ràng.
Người trong lao đầu tóc rối bù, trên người đầy máu, một cái xích sắt thô to màu đen xuyên qua xương đòn nam tử, hai tay hắn bị treo lên rất cao. Nam tử ngẩng đầu, một đôi mắt đỏ rực trên gương mặt râu ria xồm xoàm có vẻ rất bắt mắt.
Người từ bên ngoài vào ăn vận cẩm y lụa gấm, khí chất tao nhã, ánh mắt lạnh thấu xương.
Trời đất biến chuyển, ngày đêm đảo nghịch.
Người đã từng cao cao tại thượng nắm trong tay sống chết của người khác lại rơi xuống vũng bùn.
Người đã từng bị giẫm đạp như bùn dưới chân người khác lại nắm trong tay sống chết của người khác.
Hai mắt Tần Phượng Lai hằn tơ máu nhìn người phía trước, không kiềm chế được nhớ lại tình cảnh lúc đó.
“Minh chủ, phân đà Giang Nam đã bị diệt.”
“Minh chủ, cả bảy bộ vùng Trung Nguyên đều bị giết sạch.”
“Minh chủ, tất cả huynh đệ được phái đến Tây Vực đều bị hạ sát.”
“Minh chủ, Ô Nguyệt Minh đánh tới cửa rồi.”
“Minh chủ chạy mau đi! Các huynh đệ sắp không chống đỡ nổi nữa!”
“Minh chủ, đừng để ý thuộc hạ, đi mau!”
Khắp nơi đều là tiếng la, khắp nơi đều là tiếng tấn công chói tai, khắp nơi đều là xác người ngã xuống.
Thê thảm, vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-rang-nguoi-da-tay-trang/57156/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.