Edit: Qiezi
Giữa những giây phút nguy hiểm đó, đại cục đã định.
Nhưng thực tế không như mọi người cho rằng Vân Bình bị bắt, mà là Mạc Nghiêu bị đá bay, sau đó các hộ vệ được huấn luyện nghiêm ngặt chĩa kiếm vây quanh. Thậm chí người bên ngoài còn không thấy rõ bọn họ động thủ như thế nào.
Vân Bình đứng lên, thu chiêu, chắp tay sau lưng, sắc mặt cũng không dễ nhìn. Y nhìn vẻ mặt không cam lòng của Mạc Nghiêu, rất không khách khí nói: “Ta rất thất vọng!”
Mạc Nghiêu lóe lên vẻ khiếp sợ, nếu không phải hắn không thể cử động, hắn thật sự có thể nhảy dựng lên.
“Ngươi… Ngươi…”
Vân Bình khinh thường: “Ngươi cho rằng ta mù à, không nhìn thấy ngươi siết chặt nắm tay đến nổi gân xanh? Ta cũng là người liếm máu trên lưỡi đao trong chốn giang hồ, đừng nói là ngươi cho rằng ta là tiểu bạch thỏ không rành thế sự?”
Mạc Nghiêu há miệng, vừa sợ vừa kinh hoảng: “Không, không phải, ý ta là võ công của ngươi… Tại sao võ công của ngươi lại khôi phục?! Không, thậm chí còn cao hơn trước đây! Gân tay gân chân của ngươi…”
Vân Bình mỉm cười: “À, ngươi nói tay chân của ta từng bị đánh gãy, không thể nào vận dụng quyền cước như người bình thường? Nói cho ngươi biết cũng không sao, là Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, ta dùng Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao để khôi phục. Đương nhiên không phải do Tần Phượng Lai cho ta. Hắn chỉ cần ta ở cạnh hắn, không gây thêm phiền phức cho hắn, hắn cũng sẽ không phí tâm phí sức vì ta. Ta luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-rang-nguoi-da-tay-trang/57153/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.