Edit: Qiezi
Sau tấm bình phong mi ca, trên giường lớn chạm trổ hoa văn, Vân Bình suy yếu nằm đó, bình tĩnh nghe đám người trước giường kể cho y nghe Tần Phượng Lai khó khăn cỡ nào, khổ sở cỡ nào, nhịn nhục cỡ nào.
Hứa Khâm từng căm phẫn thù hằn Tần Phượng Lai, Mạc Nghiêu từng mắng y đê tiện, hận không thể rèn sắt thành thép, Tô Mạc Già từng đồng cảm thương tiếc y, bây giờ bọn họ đều tỏ ra vui mừng.
Nghe bọn họ tán thưởng Tần Phượng Lai là người thâm tình, Vân Bình trùm chăn qua đầu, xoay người về phía khác.
Khung cảnh bỗng trở nên yên tĩnh.
Lúc này bọn họ mới phát hiện Vân Bình im lặng, nhưng cũng chỉ cho rằng y đang giận dỗi chưa thông suốt mà thôi.
“Vân Bình, ngươi nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“Chúng ta không nên quấy rầy phu thê nhà người ta.”
“Ừ, giao Vân Bình cho Tần Phượng Lai đi, hắn chỉ nhất thời nghĩ không thông thôi.”
“Vân Bình là người hiểu lý lẽ, hắn sẽ biết phải làm gì.”
Trong phòng chỉ còn lại Tần Phượng Lai, thế nhưng hắn vừa mới mở miệng: “Vân…” Trong chăn lập tức truyền tới giọng nói lạnh lùng của Vân Bình: “Nếu ngươi thật sự muốn tốt cho ta thì ra ngoài ngay lập tức! Ta không muốn gặp ngươi.”
Tần Phượng Lai bất đắc dĩ, nén đau thương, đành thở dài xoay người ra ngoài.
Nghe tiếng đóng cửa, nội tâm Vân Bình không cách nào bình tĩnh nổi.
Hận sao?
Y hận!
Dựa vào cái lý do chó má của ngươi, mà ta phải tha thứ cho ngươi ư?!
“Khụ khụ…” Mỗi lần ho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-rang-nguoi-da-tay-trang/57144/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.