Chương trước
Chương sau
Sở Lâm Lang hoàn toàn không ngờ phản ứng khi tỉnh giấc của Tư Đồ Thịnh lại lớn như vậy.

Khi nàng bị Tư Đồ Thịnh nắm chặt cổ tay chỉ thấy đau nhói, liền theo bản năng giãy ra đằng sau, kết quả là giẫm phải chậu than đang cháy, than lửa đổ tung tóe, chân kia của Lâm Lang cũng giẫm phải...

Giây tiếp theo, trong thư phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết kinh thiên.

Đông Tuyết và Quan Kỳ đang rửa bát cãi nhau bên giếng nước giật mình suýt đánh rơi cái bát trong tay, còn Hạ Hà đang phủi chăn trong sân cũng giật mình đến run người.

Ngay sau đó liền thấy một đạo bạch quang lóe qua, Tư Đồ đại nhân vốn trầm ổn ôm ngang Sở nương tử như một trận gió mạnh xông ra từ thư phòng.

Hắn đến bên giếng nước, lạnh lùng bảo Quan Kỳ tránh ra, đặt Sở nương tử đang kêu đau đớn lên ghế rồi ngồi xuống nhanh chóng cởi giày thêu của nàng, cởi tất ra, để lộ ra đôi chân đỏ bừng vì bị bỏng.

Lâm Lang không chịu được đau, nàng khóc lên, nước mắt theo tiếng nấc mà rơi lộp bộp.

Tư Đồ Thịnh dùng một tay kẹp mắt cá chân mảnh mai của nàng, dùng gáo múc nước từ thùng nước bên giếng, nhanh chóng dội lên...

Dòng nước lạnh buốt kích thích Lâm Lang lại run lên, nàng đau đến không chịu nổi, hoàn toàn quên đi thân phận chủ tử, chỉ giơ nắm đấm đùng đùng đùng đấm vào vai Tư Đồ Thịnh, oán hận khóc than: "Bị quỷ quái nhập vào rồi sao! Đâu có ai ngủ như ngươi vậy! Ngươi chính là cố ý chỉnh người có phải không!"

Có lẽ là vì lỗi tại mình mà Tư Đồ Thịnh mím chặt môi, không tránh né, chỉ mặc cho nắm đấm kia đánh, coi như để nàng phân tán tinh lực.

Chỉ là Sở Lâm Lang không để ý rằng mấy lời này của mình lại khiến người ta liên tưởng lung tung.

Dù sao trước đó chỉ có nàng và Tư Đồ Thịnh, chủ tớ hai người ở chung thư phòng. Giờ Sở nương tử khóc than cách ngủ của Tư Đồ đại nhân không đúng... mà hai bàn chân và lòng bàn chân của nương tử đều đỏ bừng.

Đây là cách ngủ thế nào? Là lời hổ lang mà họ không nên nghe sao?

Điều này đơn giản là đã vượt quá nhận thức của ba nha hoàn và tiểu thị ở trong sân, chỉ khiến cho người ta trợn tròn mắt nhìn nhau, nhất thời đều không biết nên nói cái gì.

Sở Lâm Lang từ nhỏ đã không chịu được đau, mỗi lần bị Sở Hoài Thắng đánh xong đều có thể khóc cả đêm.

Vừa rồi bị than lửa làm bỏng chân cũng ngang với bị hành hình, nàng nhất thời cũng bất chấp phòng bị nam nữ, vừa khóc vừa thúc giục Tư Đồ Thịnh mau dội nước lạnh.

Còn Tư Đồ Thịnh thì mím chặt môi, vừa dội nước vừa nắm mắt cá chân mảnh mai của nàng xem xét tình hình bỏng của đôi chân ngọc kia.

Cuối cùng vẫn là Đông Tuyết phản ứng nhanh, nàng lao qua hỏi Tư Đồ Thịnh rằng cô nương nhà họ bị làm sao vậy?

Đợi nghe ra rằng hóa ra là do cô nương vô ý giẫm phải chậu than, hai nha hoàn này mới thở phào một hơi.

Đông Tuyết đẩy Tư Đồ Thịnh sang một bên, không cho hắn sờ chân cô nương nữa. Còn Hạ Hà thì vội vàng đi lấy tương đậu, chuẩn bị dùng cách dân gian bôi lên cho cô nương.

Nhưng Tư Đồ Thịnh lại ngăn nàng ta lại: "Không được, sẽ nhiễm trùng vết thương, Quan Kỳ! Ngươi mau đến tiệm thuốc bắc gần đây mua dầu lửng (*) về!"

(*Bản gốc là 獾油, là dầu lửng, một loại dầu được chiết xuất từ mỡ của loài lửng (Meles meles). Đây là một chất lỏng màu vàng nhạt, có tính chất nhớt và thường được sử dụng trong y học cổ truyền Trung Quốc.)

Đôi chân ngọc của nữ tử này mảnh mai, làn da cũng mềm mại vô cùng, mảng đỏ lớn kia chắc qua một đêm sẽ nổi mụn nước, nhìn mà đau lòng.

Đợi bôi dầu lửng xong, Sở Lâm Lang cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, chỉ là đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ, môi mũi cũng đỏ hồng cả lên, trông có vẻ tiều tụy ủ rũ.

Nàng ngẩng mắt nhìn Tư Đồ Thịnh đang đứng im bên cạnh, mặt hắn không có biểu tình gì, không biết là đang nghĩ gì.

Nghĩ đến mình vừa rồi đánh hắn độp độp, Sở Lâm Lang có hơi áy náy.

Dù sao là mình làm hắn đang ngủ say giật mình trước, mà nàng cũng tự mình lùi lại mới giẫm phải chậu than, không phải bị hắn đẩy vào chậu than.

Nàng vì là thê tử bị ruồng bỏ mà không có chỗ nương thân, nhận sự che chở của Tư Đồ đại nhân, lại không kể tôn ti mà đánh mắng hắn như vậy trước mặt hạ nhân, thật sự là không còn lời nào mà nói...

Nghĩ vậy, nàng vội vàng hắng giọng: "Đại nhân, vừa rồi ta đau quá, nếu có mạo phạm, xin thứ lỗi..."

Nàng tạ lỗi rất thành khẩn nhưng Tư Đồ Thịnh lại không đáp lại lời, mặt hắn căng cứng, dường như vẫn còn đang giận...

Chân nàng không thể chạm đất, Hạ Hà và Đông Tuyết thử cùng nhau khiêng nàng về phòng.

Nhưng nữ tử sức yếu, nhất thời họ khiêng không nổi, Sở Lâm Lang bị hai người họ lắc lư, chân bị thương chạm đất, lại đau đến rơi nước mắt.

Tư Đồ Thịnh cuối cùng lên tiếng: "Vẫn là để ta đi."

Nói xong, hắn vẫn như vừa rồi, từ tay hai nha hoàn vững vàng ôm Sở Lâm Lang lên, đưa nàng về phòng nghỉ ngơi.

Vừa rồi từ thư phòng chạy ra, trong tình huống khẩn cấp, Sở Lâm Lang lại vì đau đớn mà khóc lớn, không kịp ngượng ngùng.

Nhưng lúc này bị hắn ôm nàng mới phát hiện, tư thế này... lại ái muội như vậy.

Nửa thân nàng đều áp vào ngực Tư Đồ Thịnh, thế này quá là mất thể thống rồi!

Nhưng vừa khéo người làm chuyện này là Tư Đồ Thịnh, nhìn gương mặt tuấn lãng chính khí của hắn, thật không nỡ trách hắn chiếm tiện nghi của nữ tử.

Sở Lâm Lang chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh, an ủi mình là một phụ nhân già đã gả qua người hết thời, không cần như mấy tiểu cô nương tính toán chi li mấy chuyện vặt vãnh này.

Dù sao nàng cũng không thể từ bên giếng nước ngoài viện bay về phòng nội viện được!

Thấy Tư Đồ Thịnh có vẻ mặt nghiêm túc, dường như là vẫn đang giận nàng, nàng cũng không tiện châm dầu vào lửa, khiến hắn khó mà xuống đài.

Được hắn đặt lên giường, nàng cố ép ra một nụ cười rồi lại hỏi một câu: "Cái đó... vừa rồi ta quá đau, lúc khẩn cấp, có đánh đau đại nhân không?"

Tư Đồ Thịnh không trả lời, lông mày nhíu chặt của hắn từ nãy đến giờ chưa giãn ra, ánh mắt dừng trên đôi chân ngọc đáng thương kia không động đậy.

Hắn đúng là đang giận, nhưng là giận chính mình.

Hắn vốn ngủ rất ít, cho dù đến đêm khuya, đôi khi cũng phải mất một lúc lâu mới ngủ được.

Nhưng ngay vừa rồi, cả phòng toàn mùi thơm nhè nhẹ trên người Sở thị, hắn nhìn gương mặt nàng chăm chú tập chữ, bình lặng khiến lòng người cũng cảm thấy yên ổn.

Cũng không biết vì sao, hắn liền từ từ nhắm mắt, mê man chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là dù sao cũng ngủ ít, nàng vừa đến gần, hắn liền giật mình tỉnh dậy, làm nàng giật mình!

Hắn chìm vào suy tư, ánh mắt vẫn chưa động đậy, Sở Lâm Lang thấy hắn nhìn chằm chằm vào chân mình chưa mang giày tất, lập tức có hơi thẹn thùng, vội kéo chăn che chân lại.

Vừa che liền vừa khéo đụng vào chỗ bỏng, đau đến mức khiến nàng lại kêu ối một tiếng.

Tư Đồ Thịnh lúc này mới hoàn hồn, phát hiện ra mình vừa rồi đã nhìn chằm chằm vào chân của nữ nhân, thật quá vô lễ rồi.

Hắn mím môi mỏng, chỉ nói một câu đơn giản: "Nàng dưỡng cho tốt..." rồi xoay người đi ra ngoài.

Một lát sau, trong sân truyền đến tiếng leng keng, không biết hắn lại đang làm đồ mộc gì tiêu khiển.

Vì lòng bàn chân đều bị bỏng, Sở Lâm Lang cũng không thể xuống đất được, ngay cả cơm tối cũng là đám người Hạ Hà bưng đến ăn trên giường.

Đến tối, Hạ Hà muốn ở lại phòng Lâm Lang chăm sóc nàng, nhưng Lâm Lang lại không quen có nha đầu ở trong phòng nên liền để nàng trở về phòng ngủ.

Buổi tối Hạ Hà nấu bếp, món ăn có hơi mặn, Lâm Lang phải uống mấy chén nước đậu khấu nấu chín để giải khát.

Vì chân đau nên nàng ngủ không được, nàng liền thắp đèn bên giường, xem tập tranh liên hoàn một lúc.

Kết quả là đến nửa đêm, khó khăn lắm mới tắt đèn ngủ được một lúc lại thấy nóng ruột, khó chịu đến mức ngủ không được.

Lâm Lang lúc này mới phát hiện, đi tiểu đêm giờ trở thành vấn đề lớn!

Nàng giờ không ở cùng phòng với Hạ Hà, Đông Tuyết.

Dù sao thì giờ mình đảm nhiệm danh nghĩa quản sự, nếu còn giữ bộ dạng phu nhân quan gia, để đám nha hoàn hầu hạ trong phòng mình thì có chút kỳ cục.

Bình thường ban đêm nàng cũng không có thói quen sai khiến nha hoàn, càng không chịu được mùi bô nên không để trong phòng.

Mà hai nha hoàn bình thường đêm đều ngủ rất say.

Nàng giờ không xuống giường được, lại muốn đi tiểu đêm, gọi nhỏ hai tiếng, mãi cũng không thấy ai đến.

Nhưng nàng nhịn không được nên chỉ có thể thử cắn răng xuống giường.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa sổ bên ngoài, đồng thời giọng nam trầm thấp vang lên: "Ta vẫn chưa ngủ, vừa rồi nàng có phải vừa gọi người phải không?"

A? Sở Lâm Lang cũng hơi ngớ người, nàng gọi hai nha hoàn, sao Tư Đồ Thịnh lại đến vậy?

Nhưng phòng này của nàng vốn là phòng của chủ nhân, đúng là gần với thư phòng của hắn hơn.

Sở Lâm Lang chỉ có thể kiên quyết ừ một tiếng rồi nói: "Phiền đại nhân gọi đám người Đông Tuyết lại đây."

Người ngoài cửa sổ im lặng một chút rồi nói: "Nàng trước tiên mặc y phục vào đã."

Áo ngoài của Sở Lâm Lang để ngay bên giường, đợi nàng mặc xong liền nghe cửa kẽo kẹt một tiếng, một bóng đen cao lớn kèm theo một trận gió lạnh bước vào.

Sở Lâm Lang hé nửa môi anh đào, trợn mắt há mồm nhìn Tư Đồ Thịnh bước vào, nhịn không được ấn ngực, hơi nâng cao giọng hỏi: "Chàng... muốn làm gì?"

Tư Đồ Thịnh xoay người ra sau, nửa ngồi xuống đất, đưa lưng rộng về phía nàng, rồi thản nhiên nói: "Giày vò hai nha hoàn kia làm gì, nửa đêm rồi, họ cũng cõng không nổi nàng. Nhanh lên lưng đi, ta cõng nàng đi nhà xí."

A? Sở Lâm Lang nghe đến ngớ người, cũng không phải đi ăn tiệc, sao có thể để một đại nam nhân đưa như vậy?

Cho dù nàng không phải một cô nương chưa gả cũng không có da mặt dày đến mức có thể để nam nhân đi cùng nghe mình rào rào được!

"Chàng... chàng đang nói gì vậy, sao chàng đưa ta đi được?"

Nhưng nàng còn chưa kịp đuổi người ra ngoài thì Tư Đồ Thịnh đã không đợi được nữa.

Hắn đứng dậy, vẫn đơn giản như ban ngày mà ôm ngang nàng lên rồi sải bước về phía nhà xí sau phòng.

Đêm khuya như vậy, Sở Lâm Lang cho dù tức giận đến mấy cũng không tiện la lên, nếu không lỡ đánh thức người khác rồi thấy nàng nửa đêm ở cùng một chỗ với Tư Đồ Thịnh, thật sự là có trăm cái miệng cũng không thể biện giải được.

Trong lòng nàng còn đang lo lắng, mình giờ đứng còn không vững, nhà xí nhà họ Tư Đồ vốn đơn sơ, không như các nhà quan lại khác, có nhà vệ sinh sạch sẽ để có thể ngồi, chỉ là một ván gỗ kê cao, bên dưới để thùng lớn để ngồi xổm mà thôi.

Lát nữa, chẳng lẽ còn phải để Tư Đồ Thịnh đỡ nàng đi vệ sinh?

Nhưng đến nhà xí, Sở Lâm Lang lại phát hiện mình đã lo xa rồi.

Nàng phát hiện, trong nhà xí không biết từ khi nào lại có một cái ghế có mặt ghế đục lỗ đặt trên thùng, người hoàn toàn có thể ngồi, hai chân cũng có thể treo lơ lửng.

Nàng lúc này mới chợt hiểu, Tư Đồ Thịnh lò mò cả buổi chiều lại là cưa một cái ghế trong nhà làm thành cái này...

Tư Đồ Thịnh để nàng vịn chắc vào ghế rồi biết điều đi xa.

Sở Lâm Lang cũng mót lắm rồi nên liền tự đi vệ sinh.

Đợi giải quyết xong nàng mới phát hiện tay vịn ghế đều được cẩn thận quấn một vòng vải bông, dùng tay chống cũng không cấn tay...

Tuy tức giận Tư Đồ Thịnh nhưng Lâm Lang vẫn nhịn không được mà bật cười - không ngờ rằng hắn lại có thể nghĩ ra làm món đồ quái dị này!

Bình thường trông thanh lãnh như vậy mà lại âm thầm nghiên cứu ra cái gì vậy!

Đã bị hắn ôm ra rồi, Sở Lâm Lang cũng lười tính toán mấy lễ nghi được che giấu dưới màn đêm, đợi chỉnh lý xong y phục, nàng lại nhỏ giọng gọi hắn qua đưa mình về phòng.

Lần này, nàng không để hắn ôm mà để hắn cõng về.

Sở Lâm Lang vốn tưởng rằng như vậy sẽ không cần nhìn nhau, có thể giảm bớt đi nhiều sự ngượng ngùng.

Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ rằng khi nàng nằm trên tấm lưng rộng của nam nhân lại hối hận sâu sắc đến thế - nếu dính sát như này, sao lại có cảm giác bị hắn chiếm hết tiện nghi vậy?

Nhưng Tư Đồ Thịnh chỉ vững vàng cõng nàng đi tiếp, hoàn toàn không có bất cứ hành vi chiếm tiện nghi suồng sã nào, càng không dùng lời nói trêu chọc nàng.

Sở Lâm Lang có chút tự giễu tự giải thích cho chính mình, nếu nói ai chiếm tiện nghi của ai, cũng nên là một phụ nhân già cả như nàng đây chiếm một tiện nghi lớn của hoàng hoa khuê nam Tư Đồ Thịnh đây.

Tư Đồ Thịnh tự giữ mình trong sạch như vậy, hẳn vẫn là trai tân, một nam tử có thanh xuân tươi sáng như vậy, nếu muốn phong lưu, đi đến đâu cũng có thể dẫn ong hút bướm, cần gì phải nhắm vào một phụ nhân bị ruồng bỏ trong phủ mình mà ra tay?

Người ta còn chẳng nghĩ lung tung, nàng cũng không thể nghĩ người ta quá dơ bẩn.

Lúc này đêm khuya trời lạnh, phần lớn gió lạnh đều bị thân thể Tư Đồ Thịnh che chắn, Sở Lâm Lang ngoan ngoãn nằm trên lưng hắn rồi thấp giọng trêu đùa: "Chàng không phải vẫn luôn không ngủ, đợi ta đi tiểu đêm đấy chứ?"

Vốn tưởng Tư Đồ Thịnh sẽ như lẽ thường lệ, làm một quân tử không nói, không ngờ rằng hắn lại "ừ" một tiếng.

Sở Lâm Lang chậc chậc hai tiếng rồi nhỏ giọng hỏi: "Sao? Làm bị thương chân ta nên áy náy à? Cũng không phải chàng đẩy, là ta tự mình tìm chết giẫm phải, không liên quan đến chàng!"

Tư Đồ Thịnh lại không nói nữa, đợi cõng nàng về đến phòng, hắn đặt nàng lên giường rồi lại thay nàng để giày vào, còn lấy chậu nước đặt khăn cho nàng rửa tay, ôn tồn giọng nói: "Hôm nay là do tình thế cấp bách mà ta chạm vào chân nàng... sự tình liên quan đến nữ tử..."

Sở Lâm Lang cảm thấy mình phải biết điều nên vội ngắt lời hắn, khéo hiểu lòng người khuyên giải: "Được rồi, được rồi, cũng không phải chân của tiểu cô nương, quý giá đến mức chạm vào là phải chịu trách nhiệm, ta còn chưa cảm ơn đại nhân đã giúp ta xử lý vết bỏng nữa. Chỉ là chuyện trong viện này, mọi người đều sẽ biết điều mà không nói ra ngoài, tuyệt đối sẽ không làm bẩn danh tiết của đại nhân!"

Sở Lâm Lang nói mấy lời này vô cùng khéo hiểu lòng người, nào ngờ Tư Đồ Thịnh nghe xong lại không có vẻ thở phào, ngược lại còn nhíu mày, ngẩng đầu trừng nàng một cái, giọng nói lạnh lẽo: "Liên quan đến danh tiết nữ tử, sao nàng có thể tùy tiện như vậy?"

Sở Lâm Lang trợn mắt nhìn hắn, nàng vô tư nói: "Nói đến, ta còn hút máu độc thay chàng, nam cô quả nữ ở chung một xe, nam nữ thụ thụ bất thân, lúc đó sao chàng không đi tìm Chu Tùy An, biểu thị chàng phải chịu trách nhiệm với danh tiết phu nhân của hắn ta?"

Tư Đồ Thịnh bị nàng chọc đến nhất thời cứng lưỡi, chỉ có thể dùng đôi mắt tuấn tú trừng phụ nhân nhỏ ngồi trên giường.

Giây phút này, nam nhân thường ngày vân đạm phong khinh, túc trí đa mưu cũng bị tức đến mức cánh môi run rẩy, mắt trợn càng lúc càng to.

Sở Lâm Lang cũng không chịu lép vế trừng lại hắn, rồi không khách khí dặn dò hắn: "Lúc ra khỏi cửa giúp ta đóng kỹ cửa một chút, tránh cho gió lùa vào làm tản mát danh tiết của ta!"

Nói xong, nàng cũng không để ý đến tên nam nhân mắt gà trừng mắt kia liền nằm xuống giường, trùm chăn lên, xoay người vào trong ngủ.

Đợi đến khi nghe thấy tiếng bước chân của nam nhân đi ra ngoài, lại nghe tiếng cửa phòng đóng chặt, Sở Lâm Lang mới từ trong chăn chui ra một cái đầu rối bù, thở dài một hơi lớn.

Nhưng hít thở trong chốc lát, trong màn giường đều là mùi xà phòng thanh hương trên người Tư Đồ Thịnh.

Mùi xà phòng trên người hắn khác với người khác, dường như bị nhiệt độ cơ thể hun nóng sẽ hình thành một mùi vị đặc biệt, một khi hít vào mũi sẽ khiến người ta thất thần...

Sở Lâm Lang đột nhiên cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, thật là muốn chết mà! Chẳng lẽ là nhà cũ hạn hán còn mất lửa? Hay là nàng đã lâu rồi không nếm trải mùi vị của nam nhân?

Nhưng bị hắn ôm một đường, lại cõng một đường, nàng phát hiện mình đã bị tên tiểu tử này trêu chọc đến nỗi trong lòng có hơi mọc cỏ rồi!

Nàng nhắm mắt lại, muốn nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Nhưng mùi hương quanh quẩn trong hơi thở cứ mãi không tan, nàng thậm chí còn thuận theo mùi hương, nhớ lại cảnh hắn lộ nửa ngực, luyện quyền trong sân...

Phải nói sao nhỉ, cái eo mạnh mẽ mà gọn gàng kia, còn có lồng ngực rắn chắc, đúng là sắc đẹp có thể chan cơm mà!

Dù sao trốn trong chăn tưởng tượng thôi cũng không vi phạm vương pháp, chỉ là rảnh rỗi vui đùa mà thôi.

Sở Lâm Lang thoải mái lăn một vòng, mặc cho suy nghĩ cỏ dại làm càn tùy ý lan tràn - bình thường nhìn lạnh lùng như vậy nhưng khi chăm sóc người lại thật tỉ mỉ, dụng tâm!

Nếu là kẻ phong lưu chuyên lừa gạt phụ nhân thì với thủ đoạn dịu dàng như vậy, đúng là một mối họa cho hậu trạch chốn Kinh thành!

Nhất thời suy nghĩ nàng bay bổng, dần dần chuyển sang những điều không thể nói tỉ mỉ.

Sau một hồi tưởng tượng, nàng liền thỏa mãn lăn một vòng ngủ tiếp.

Suy nghĩ tản mạn cuối cùng trước khi rơi vào giấc mộng là: Trước kia cho rằng ai lấy phải nam nhân như Tư Đồ Thịnh thật sự là bất hạnh.

Nhưng giờ thưởng thức kỹ, Tư Đồ Thịnh cũng có chỗ đáng để lấy. Chỉ là không biết bệnh kín của đại nhân có nghiêm trọng không, nếu thật sự là dáng vẻ sáp mềm (*) thì cũng khá đáng tiếc đấy...

(*Dáng vẻ sáp mềm: Ý chỉ kiểu người yếu ớt, như thể sáp gặp nhiệt thì sẽ tan.)

Sáng sớm hôm sau, Sở Lâm Lang bảo Hạ Hà ra ngoài mua cho nàng một cái bô đêm về.

Hạ Hà sau khi biết liền trách mình sơ ý, nàng hỏi Sở nương tử có dậy tiểu đêm hay không, Sở Lâm Lang chỉ ậm ừ qua loa.

Nhưng khi Đông Tuyết dậy đi nhà xí lại thấy đồ chơi mới mà Tư Đồ đại nhân làm, không nhịn được mà khen ngợi tiện dụng.

Hạ Hà là người có tâm nhãn, nàng nghi ngờ nhìn nhìn, rồi xoay người mang cơm cho Sở Lâm Lang, nhỏ giọng hỏi: "Đại cô nương, tối qua là đại nhân giúp cô sao?"

Sở Lâm Lang nhét cái bánh bao trên khay vào miệng nàng: "Sao nói nhiều thế! Hắn ta giúp ta thế nào?"

Hạ Hà cũng rụt cổ lại, cảm thấy là mình đã nói sai rồi. Nhưng không phải là đại nhân giúp, nàng và Đông Tuyết cũng không rời giường, chẳng lẽ... là Quan Kỳ?

Lâm Lang lười nói chuyện, dù sao chuyện đêm qua cũng khó nói ra miệng lắm, chuyện bí mật không thể nói của nàng và Tư Đồ đại nhân sao càng ngày càng nhiều vậy?

Đồng thời nàng lại nghĩ, vị kia có phải là ngốc không, có thời gian rảnh làm cái ghế quái dị, sao không nghĩ mua cho nàng một cái bô đêm cho tiện?

Chân bị thương nên Sở Lâm Lang cũng có thể chính thức lười biếng, việc trong sân đều để ba đứa nhỏ quản.

Nàng mỗi ngày chỉ cần giơ cao hai chân, bôi thuốc, nằm trên ghế nằm trong sân phơi nắng, hoặc ngồi trên hàng rào hậu viện, vừa giả vờ xem tập tranh liên hoàn, vừa lén nhìn đại nhân mặc y phục đơn bạc, sống động, tươi mát luyện quyền.

Nói đến thì thói quen hàng ngày duy nhất không thích hợp dưỡng thương chính là vào thư phòng luyện chữ.

Nàng vốn muốn lấy cớ chân đau để miễn việc này.

Nhưng Tư Đồ Thịnh nói rằng luyện chữ như luyện quyền, không thể chỉ nhìn mà không luyện.

Sở Lâm Lang nghi ngờ lời này là đang mỉa mai mình lén nhìn hắn luyện quyền liền liếc trừng hắn.

Kết quả là Tư Đồ Thịnh mặt không biểu tình nói: "Kẻ không kính thầy, lại phạt viết một quyển chữ lớn."

Sở Lâm Lang chỉ có thể cười xin tha, nói mình chỉ sợ làm lỡ dở thời gian của đại nhân mà thôi.

Cuối cùng, nàng ngồi trên ghế tròn mà Hạ Hà đặc biệt trải mềm cho nàng, ngồi bên bàn lớn thư phòng, ngồi chéo với Tư Đồ Thịnh mặt đối mặt, mỗi người chiếm một góc bàn.

Tư Đồ Thịnh chúi đầu phê duyệt công văn, Sở Lâm Lang mô phỏng chữ mẫu, lò than được chuyển đến một chỗ rất xa, thư phòng trong lúc nhất thời cực kỳ yên tĩnh.

Sở Lâm Lang mấy hôm nay đêm đều ngủ không được tốt cho lắm, chân đau đến mức thật sự ngủ không được.

Nhưng lúc này, sách tập chữ thật sự là khiến người ta buồn ngủ, vừa mới viết được mấy trang nàng đã hơi ngáp, lén nhìn nam nhân phía chéo đối diện vẫn thẳng lưng, múa bút thành văn.

Nàng liền lén xoay mặt về phía cửa sổ, định hơi nằm úp mặt nghỉ ngơi một chút.

Lâm Lang nằm úp mặt một chút liền mơ màng buồn ngủ, miễn cưỡng mở mắt mấy cái rồi từ bỏ giãy giụa mà ngủ hẳn.

Giấc ngủ này không biết trôi qua bao nhiêu canh giờ, khi bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng nói chuyện của Đông Tuyết, Sở Lâm Lang mới hơi mở mắt.

Đợi đến khi nhìn rõ xung quanh, nàng mới nhớ ra mình còn đang luyện chữ trong thư phòng, vội vàng ngồi thẳng dậy.

Nhưng ngẩng đầu lên không hiểu sao lại kéo da đầu đau nhói.

Nàng vội vàng ôm đầu xoay nhẹ, lúc này mới phát hiện, Tư Đồ Thịnh lại như lần trước mà lại ngủ quên mất.

Càng chết người hơn là lần này hắn cũng gục xuống bàn ngủ gật, kết quả là hai người ngồi chéo đối diện đầu kề đầu, trâm cuốn tơ trên đỉnh đầu Sở Lâm Lang không may móc vào búi tóc hắn.

Kết quả là nàng vừa ngẩng đầu cũng kéo tỉnh cả Tư Đồ Thịnh.

Hắn vừa động lại kéo tóc của Lâm Lang, khiến nàng kêu đau nhỏ, định giơ tay rút trâm ra. Nhưng trâm kiểu hoa cuốn tơ cũng móc vào tóc nàng, đám rối này phải từ từ gỡ mới được.

Nàng hành động bất tiện, chỉ có thể Tư Đồ Thịnh đứng dậy ghé gần chút, để Sở Lâm Lang từ từ kéo đứt tóc cuốn trên trâm.

Đợi khó khăn lắm mới tháo trâm kéo đứt tóc, búi tóc của Sở Lâm Lang và Tư Đồ Thịnh cũng rối tung cả.

Nếu hai người đội đầu rối bù ra ngoài, lại để ba đứa nhỏ kia nhìn thấy, danh tiết kia xem như bị cối đá nghiền nát, không cần nữa cũng được!

Trong thư phòng cũng không có chậu nước hay gương đồng, thậm chí ngay cả lược chải đầu cũng không có.

Thế là Sở Lâm Lang trước tiên bảo Tư Đồ Thịnh ngồi xuống, rồi tay chấm chút nước trà, hai tay nhanh nhẹn giúp hắn chỉnh lại búi tóc, rất nhanh đã thu xếp gọn gàng.

Đến lượt Sở Lâm Lang lại hơi tốn công chút. Dù sao tóc nữ tử quá dài, không soi gương lại không có lược thuận tay sẽ không dễ dàng chải gọn.

Tư Đồ Thịnh cũng biết đền đáp, hắn dứt khoát đi vòng ra sau lưng Sở Lâm Lang, dưới sự chỉ dẫn của nàng, trước tiên là giúp nàng chải tóc thành một bó rồi vụng về giúp nàng búi tóc.

Nhưng tiếc là Tư Đồ đại nhân dù có giỏi cầm bút vẩy mực thì khi chải đầu cũng thật sự rất kém.

Sở Lâm Lang thậm chí còn nhớ đến chuyện cũ.

Khó trách tại sao mẫu thân điên của hắn khi xưa y phục luôn chỉnh tề nhưng tóc tai luôn rối bù. Hóa ra Tư Đồ đại nhân vạn năng chỉ duy nhất không biết chải đầu cho nữ nhân!

Bị hắn kéo đau da đầu mấy lần, Sở Lâm Lang dứt khoát giật lấy tóc, tự mình búi một búi tóc đuôi ngựa sơ sài rồi nhỏ giọng nói với Tư Đồ Thịnh: "Hay là chàng ra ngoài trước, đuổi bọn họ ra ngoài viện rồi ta lại về phòng?"

Tư Đồ Thịnh nhìn nàng rồi nghe lời đứng dậy, bảo đám người Đông Tuyết ra ngoại viện, phòng bếp làm cho Sở nương tử một bát chè trái cây.

Rồi thừa lúc bên ngoài không người, hắn lại cõng Sở Lâm Lang đi ra.

Mấy hôm nay mụn nước trên chân Lâm Lang đã dần dần xẹp xuống, nhưng Tư Đồ Thịnh vẫn không cho chân nàng chạm đất.

Hắn còn mua cho nàng một đôi tất bông béo, mang vào thì không cần đi giày, tránh siết chân thêm.

Lâm Lang chưa bao giờ nghĩ một nam nhân chăm sóc người lại có thể tỉ mỉ đến mức này.

Trước kia, khi nàng và Chu Tùy An tình nồng ý mặn nhất, phu quân trước kia cũng không thể làm được như Tư Đồ Thịnh.

Sở Lâm Lang cảm thấy cứ thế này thì có chút không ra thể thống gì, nàng nằm trên lưng rộng của hắn nhịn không được mà nhỏ giọng nói: "Chàng thả ta xuống đi, ta hẳn là có thể tự đi rồi, mấy cái mụn nước chung quy không vỡ cũng làm chậm việc, cọ xát một chút là được."

Tư Đồ Thịnh không thèm để ý đến nàng, chỉ nâng nữ quản sự trên lưng lên rồi im lặng tiếp tục đi.

Sở Lâm Lang rất không thích nhìn bộ dạng chết tiệt không thèm để ý đến người khác của hắn, thấy hắn không chịu thả, nàng liền cố ý dán sát vào tai hắn, thở ra hơi thơm nói: "Chàng đối xử tốt với hạ nhân như vậy không được, lỡ như sau này chàng có nương tử, thấy chàng chăm sóc nữ nhân khác tỉ mỉ như vậy sẽ ghen đấy."

Nàng nghe Quan Kỳ nói đùa chuyện Tư Đồ Thịnh nhảy thuyền ở Tịch Châu, cũng biết Tư Đồ Thịnh không thích nữ nhân cố ý gần kề hắn.

Vậy nên Lâm Lang cố ý dán sát vào một chút, cũng để Tư Đồ đại nhân biết, nếu hắn còn ân cần như vậy, sẽ thu hút một đóa hoa đào già nua to tướng.

Nghe nàng nói vậy, Tư Đồ Thịnh quả nhiên dừng bước chân lại.

______Edited by Koko
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.