Tư Đồ Thịnh đứng đó với khí thế không cần tức giận cũng đã thấy uy nghiêm, nhất thời hắn cũng không nói gì, chỉ đánh giá Hạ Thanh Vân từ trên xuống dưới.
Hạ Thanh Vân và những người khác nghe xong lời của Sở nương tử cũng lần lượt bước tới chào hỏi đại nhân, thấy vị đại nhân này có vẻ không dễ nói chuyện gì, họ vội vàng ăn vài miếng rồi nhanh chóng cáo từ ra về.
Hôm nay bọn người Hạ Thanh Vân gây một trận ồn ào quá lớn, nàng còn đi Lục vương phủ một chuyến.
Mấy chuyện này nàng không dám giấu diếm, phải giải thích với đại nhân đây một chút.
Nói xong, nàng ngẩng nửa đầu lên dò hỏi: "Đại nhân, hôm nay ta có nói gì không nên nói không?"
Nàng thành thật trả lời: "Hắn ta... hơn ta một tuổi thì phải? Vậy thì năm nay hẳn là đã hai mươi lăm rồi, vẫn chưa thú thê, còn có thiếp hay không thì ta không biết."
Lời này Sở Lâm Lang đã từng dùng để mỉa mai tên độc thân Tư Đồ Thịnh.
Sở Lâm Lang nghi ngờ hắn lại muốn đào bới chuyện cũ, nàng liếc hắn một cái rồi khô khan nói: "Những đứa trẻ xuất thân khổ cực thì thú thê muộn là chuyện thường tình, huống chi hắn còn hằng năm chạy thuyền..."
Đứa trẻ xuất thân nghèo khổ, nếu không phải là nghèo đến mức cưới không nổi vợ thì cũng có thể là trong lòng đã có người, nghĩ đến chuyện nhặt một miếng thịt từ trên trời rơi xuống.
Mà Sở thị hôm nay vì tên Hạ Thanh Vân này cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-quynh-chi/3563453/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.