Dục Trăn đứng im tại chỗ, Phượng Thương vẫn ngồi nguyên như trước, trên mặt không có gì biến hóa, nhưng chén lưu ly trong tay đã bị siết chặt đến mức phát ra tiếng vỡ vụn.
Không biết qua bao lâu, Dục Trăn đột nhiên nở nụ cười, Phượng Thương cứng người, nhìn hắn cười đến gập cả thắt lưng, cười đến không thể ngừng lại.
Phượng Thương nhìn ý cười trên mặt Dục Trăn, chỉ cảm thấy từng cơn lạnh lẽo ập đến.
“Dục Trăn… …”.
Dục Trăn vừa cười vừa lắc đầu, một lúc mới ho nhẹ, cố nén cười nói: “Hoàng thượng đừng nói đùa, nếu không thần lại tưởng thật”.
Phượng Thương yên lặng một hồi, một lúc sau mỉm cười nói: “Tĩnh vương cứ coi như Trẫm đang nói đùa đi”.
Dục Trăn nhìn Phượng Thương, từ đôi mắt đẹp không chút gợn sóng, chậm rãi chuyển đến khuôn mặt kinh diễm làm người ta kinh ngạc: “Trong lòng Dục Trăn, Liên Nhi chính là Liên Nhi, không có bất cứ kẻ nào có thể giống với Liên Nhi, Dục Trăn cũng sẽ không đối xử với bất kỳ ai như đối xử với Liên Nhi. Xin Hoàng Thượng tôn trọng người đã mất, không cần đùa giỡn với Dục Trăn”.
Dứt lời, không chờ Phượng Thương phản ứng, nhanh chóng hành lễ rồi xoay người rời khỏi Ngự hoa viên.
Phía sau một mảnh yên lặng, cho đến khi hắn bước ra cửa mới nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh vỡ nát của gốm sứ, ở trong hoàng cung yên tĩnh như vậy nghe hết sức kinh tâm.
Ngẩn ngơ quay trở lại Tĩnh vương phủ, tâm tư trong lòng Dục Trăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-nhuoc-thanh-hoan/2212872/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.