Thanh âm của Miên Hạ vừa dứt, Phượng Thương liền nghiêm mặt lại, một lúc sau mới mở miệng: “Trước hết để chung với đống tấu chương khác đi”.
“Vâng”. Miên Hạ trả lời, chỉ chốc lát, tiếng bước chân liền biến mất ngoài cửa.
Dục Trăn nhìn bộ dáng của Phượng Thương, một lúc sau mới lên tiếng: “Cẩn?”.
Cứ như vậy một lúc, trong phòng chỉ còn lại sự tĩnh mịch, lúc Dục Trăn định kêu tiếng thứ hai, Phượng Thương mới chậm rãi nhếch miệng cười: “Ta sẽ suy nghĩ cẩn thận”.
“Cẩn…”. Dục Trăn kêu một tiếng, mới phát hiện ra thanh âm của mình tràn đầy sự chột dạ.
Nếu không phải ngày đó chính mình mở miệng, Phượng Thương căn bản sẽ không đáp ứng yêu cầu của Lưu Hỉ.
Phượng Thương không nói gì, một lúc sau mới ngẩng mạnh đầu lên, nhìn thẳng vào Dục Trăn: “Ngươi muốn ôm ta hay không?”.
“Sao?”. Dục Trăn ngạc nhiên kêu lên, y, y, y,…
Phượng Thương một bên tự cởi quần áo của mình, lập tức đi đến trước mặt Dục Trăn, hơi ngẩng mặt lên, lặp lại một lần nữa: “Ngươi muốn ôm ta hay không? Nơi này, ngay bây giờ”.
“Cẩn… ta, hiện tại, bây giờ còn phải…”.
Trong mắt Phượng Thương hiện lên ý cười chế giễu: “Nếu hôm nay người nói câu này là ca ca, ngươi có trả lời như vậy không?”.
Dục Trăn không nói gì.
“Ôm ta hoặc để ta ôm”. Phượng Thương không quan tâm đến đáp án của Dục Trăn, cởi hết quần áo trên người, trần trụi bước đến trước mặt Dục Trăn, thong thả bước lên, thật cẩn thận mà hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-nhuoc-thanh-hoan/2212861/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.