Phượng Thương dường như có hừ một tiếng, nhưng vẫn không nghe thấy thanh âm. Chỉ chốc lát, trên mặt y liền từ từ đỏ lên, hiện lên một dấu tay rõ ràng.
Y vẫn khoanh tay đứng một chỗ, chậm rãi đưa tay lên chạm vào bên mặt bị đánh, nhìn Dục Trăn, ánh mắt dường như lại nhìn ra xa xăm, một lúc sau cúi đầu bật cười, một chữ lại một chữ nói: “Ngươi, đánh, ta?”.
Nhìn dáng vẻ của Phượng Thương, Dục Trăn mơ hồ có chút bất an. Cố gắng trấn tĩnh, trầm giọng nói: “Ta chính là muốn đánh cho ngươi tỉnh lại. Là vua của một nước, sao ngươi có thể tùy hứng như vậy!”.
“Sao lại tùy hứng như vậy?”. Phượng Thương cười hừ nói, xoay người không nhìn tới Dục Trăn, “Một mình chạy đến đây gọi là tùy hứng? Đám cẩu nô tài kia ở chỗ này tranh cãi ầm ĩ, quấy nhiễu ca ca, giết cũng là tùy hứng? Dục Trăn, vậy ngươi nói rõ một chút, như thế nào mới gọi là không tùy hứng?”.
Nhìn thấy Phượng Thương dùng giọng nói lạnh nhạt như vậy, nói như là chuyện hiển nhiên, ngực Dục Trăn càng sinh ra vài phần tức giận: “Trong thành trong cung đều hỗn loạn, cửa thành tạm đóng ba canh giờ, bao nhiêu người bị trì hoãn, đều là vì người. Ngươi là vua một nước, một tùy tùng cũng không mang theo, nếu như gặp phải nguy hiểm, ngươi có biết sẽ có bao nhiêu tai họa? Ngươi nói bọn họ quấy nhiễu nơi đây, nếu như không phải ngươi tùy hứng, bọn họ dùng ba canh giờ tìm hết trong thành ngoài thành cũng không thấy thì bọn họ sẽ đến đây sao? Ngươi nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ, có chỗ nào giống một Hoàng đế? Ngươi đừng quên ngươi là người đứng đầu thiên hạ, là vua một nước!”.
“Đứng đầu thiên hạ? Vua một nước?”. Phượng Thương thấp giọng nhắc lại, chậm rãi bật cười, “Lập Hậu, điểm Trạng nguyên, cái nào có thể làm cho ta hài lòng? Những người trong triều ngoài mặt là trung tâm, nhưng có kẻ nào không muốn nhân lúc ta còn trẻ mà cầm giữ triều chính? Ta một lần tùy hứng lại không được… Ngay cả nơi này, ta cũng là lần đầu tiên tới, là vua một nước thì nhất định phải cưới người mà mình không yêu, ngay cả tảo mộ cho ca ca mình cũng không được?”. Phượng Thương khẽ ngẩng đầu nhìn Dục Trăn, trong câu nói nửa phần lên xuống cũng không có, giống như là nói một chuyện chẳng hề liên quan đến mình.
“Nếu ngươi đã ngồi lên ngôi vị Hoàng đế thì phải nghĩ trước về những chuyện đó! Quản thúc cả trăm quan lại đồng thời cũng bị trăm ngàn quan lại quản thúc, lập Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, thượng triều nghe đủ các chuyện, những chuyện này vốn là trách nhiệm của Thiên tử. Ngươi thử nói xem, từ xưa tới nay có vị quân vương nào tùy hứng như ngươi?”. Dục Trăn từng câu từng câu nói ra, giọng nói càng lúc càng nghiêm khắc, “Tảo mộ cho ca ca, Hoàng thượng nếu đã nhớ kỹ hắn là ca ca của ngươi, thì càng nên cố gắng làm một quân vương có trách nhiệm. Thiên hạ này là do Liên Nhi dùng mạng đổi lấy, không cho phép ngươi hủy hoại!”.
“Bởi vì ca ca đã chết, nên ta phải dùng chính mình để bồi tội sao?”. Dường như đã đè nén thật lâu, Phượng Thương gào đến lạc giọng, “Cũng bởi vì ca ca phải chịu mũi tên kia, ta tùy hứng một chút cũng không được sao? Ca ca chỉ làm những gì huynh ấy đã đáp ứng, là những gì huynh ấy phải làm, vì sao lại cho rằng ta đồng ý cho huynh ấy hi sinh, vì sao lại bắt ta hi sinh cùng với huynh ấy?”.
Một tiếng “ba” thanh thúy vang lên, Dục Trăn lại tát Phượng Thương thêm một cái, trên mặt vừa đỏ vừa sưng, mặt y nghiêng qua một bên, vẫn không chịu ngừng lại: “Là huynh ấy muốn trúng mũi tên người kia bắn, là huynh ấy muốn trúng mũi tên của người huynh ấy yêu, là huynh ấy tự chấp nhận nhận lấy tất cả để kết thúc, tất cả mọi chuyện đều theo ý nguyện của huynh ấy mà phát triển, tại sao ta tùy hứng một chút lại không được? Ta chỉ…”. Thanh âm của y khàn khàn, xen lẫn một chút tiếng cười đau khổ, “Ta chỉ… cầu một giấc mộng mà thôi… nếu ba năm dài quá, hai năm cũng có thể, cho dù là một năm, nửa năm, thậm chí là vài tháng, cũng là sai sao?”.
“Ngươi nói bậy cái gì vậy?”. Dục Trăn hơi nhíu mày, nhìn Phượng Thương, “Ngươi đừng quên, nếu bàn về lớn nhỏ, đế vị nên là của hắn. Hắn cái gì cũng không có được, thậm chí dùng cả mạng của mình để ngươi nắm giữ thiên hạ, ngươi còn oán hận cái gì? Lúc ngươi là Thế tử, được mọi người tôn kính che chở thì hắn dù đang mang một thân bệnh tật vẫn tính toán từng bước cho ngươi. Khi ngươi ở trong Thịnh kinh thì hắn mang cơ thể bệnh tật kia chạy xa vạn dặm để định thành, giúp ngươi đoạt được Phượng Lâm. Vì để cho ngươi leo lên ngôi vị Hoàng đế, hắn ngay cả tên cũng không có, cũng không thể dùng thân phận của mình, ngươi dựa vào cái gì mà so sánh với hắn? Ngươi dựa vào cái gì mà không phục? Ngươi dựa vào cái gì mà đố kỵ với hắn? Nếu ngươi đã ngồi lên ngôi vị Hoàng đế này, liền làm cho tốt những gì ngươi nên làm, vứt hết toàn bộ tùy hứng của ngươi đi, bảo vệ thật tốt thiên hạ mà hắn đã dùng tính mạng để đổi về. Bởi vì, là ngươi nợ hắn!”.
Bởi vì, là ngươi nợ hắn.
“Là ta… nợ ca ca?”. Phượng Thương cúi đầu lặp lại, ánh mắt mê man, “Ta, nợ ca ca…”.
Lặp đi lặp lại câu quở trách, Dục Trăn nhìn Phượng Thương một lần lại một lần lặp lại như vậy, trong lòng càng lúc càng bất an, cuối cùng nhìn không được kêu lên: “Hoàng thượng?”.
Phượng Thương chậm rãi quay đầu, ánh mắt mờ mịt dừng trên người Dục Trăn, ánh mắt dần dần ngưng kết lại, làm cho hắn có chút ảo giác, ngực Dục Trăn đập mạnh một cái, liền thấy Phượng Thương giật giật môi. Dù rất cố gắng nhưng hắn vẫn không nghe được Dục Trăn đang nói gì.
“Hoàng… …”.
Phượng Thương nhìn thẳng hắn, một lúc sau lại giật giật môi, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi”.
Trong lòng Dục Trăn chấn động, nhất thời không nói thành lời, chỉ có thể nghe Phượng Thương nói từng chữ, thanh âm vừa nhỏ vừa trầm.
“Xin lỗi, ta sẽ không tùy hứng nữa. Ta sẽ bảo vệ thiên hạ này thật tốt, sẽ… không tùy hứng nữa. Xin lỗi. Ta không bao giờ… tùy hứng nữa, được không? Như vậy được không? Ca ca… sẽ tha thứ cho ta phải không?”.
“…. Sẽ”. Như có thứ gì nghẹn ở cổ, Dục Trăn nghe Phượng Thương nói như vậy, chỉ có thể theo bản năng mà trả lời câu hỏi của y. Vừa dứt lời, hắn liền thấy Phượng Thương nở nụ cười nhợt nhạt.
Xán lạn đến hoa mắt, làm cho người khác kinh diễm, mỹ lệ mà yếu đuối, một khắc kia, giống hệt với nụ cười làm người ta kinh sợ của Liên Canh.
Dục Trăn kinh ngạc nhìn Phượng Thương, không nói nên lời, thật lâu sau mới ý thức được mình thất thần, cuống quýt mở mắt, vội vã nói: “Mau trở về thôi, những người trong cung cũng chờ đến nóng ruột rồi”.
“Ừ”. Phượng Thương cúi đầu lên tiếng, lộ ra nét cười nhạt, nhưng cũng không có ý muốn di chuyển.
Dục Trăn bước lại dắt ngựa của mình, leo lên ngồi vững vàng rồi mới quay lại vươn tay ra trước mặt Phượng Thương.
Phượng Thương dùng vẻ mặt mờ mịt mà nhìn tay hắn, ngay cả nét cười cũng nhạt dần, ánh mắt thất thần.
“Hoàng thượng?”. Dục Trăn hơi nhíu mày, nhịn không được mà gọi một tiếng.
Phượng Thương như phản xạ mà lùi một bước, giống như trẻ con mà đem tay giấu ở sau lưng, ngửa đầu cười, híp mắt hỏi Dục Trăn: “Ngươi biết không? Tên của ca ca ấy”.
“Cái gì?”. Dục Trăn nghe không hiểu câu hỏi của y.
“Ngươi có biết vì sao ta phong huynh ấy là Lạc vương không?”.
“Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?”. Ngực xẹt qua một tia phiền toái, Dục Trăn không nhịn được, khẩu khí có chút ác liệt. “Nhanh lên ngựa đi, không nên chậm trễ nữa”.
Phương Thương mân môi, mặc kệ hắn, tự mình trả lời: “Là tên nha… Ca ca cũng có tên”. Y cúi đầu không nhìn Dục Trăn nữa, “Dục Lạc, trên gia phả viết như vậy. Tên của ca ca là Dục Lạc”.
“Dục Lạc sao? Vì vậy nên mới phong là Lạc vương…”. Dục Trăn trầm ngâm một lát, nhìn về phía Phượng Thương, “Thì sao? Ta chỉ biết hắn là Liên Nhi”. Dừng một chút, Dục Trăn kéo kéo dây cương, con ngựa bước đi vài bước, tiếng vó ngựa vang vọng khắp không gian rộng lớn, hỏi một lần nữa: “Ngươi rốt cuộc có muốn theo ta về hay không? Nếu không ta cũng sẽ không quản ngươi”.
Phượng Thương rũ mắt, cười cười, hai tay vô thức nắm vào nhau, nhún vai, tựa như có chút do dự, một lúc sau mới chậm rãi đưa tay phải ra, nắm lấy tay trái của Dục Trăn.
Dục Trăn kéo mạnh lên, liền đem y đặt ở sau lưng, chỉ nói một tiếng ngồi cho vững, liền kẹp bụng ngựa phi đi.
Gió thổi rất mạnh, làm cho hai người phát đau.
Phượng Thương dè dặt đưa tay cầm lấy góc áo của Dục Trăn, thật lâu sau, mới từ từ đưa vòng tay qua ôm lấy eo Dục Trăn, thấy Dục Trăn không dị nghị gì, y mới cười nhẹ, nằm sấp lên lưng Dục Trăn.
Độ ấm trên người Dục Trăn xuyên qua lớp quần áo truyền đến trên mặt y, cảm giác ấm áp thật lâu không biến mất, hai mắt Phượng Thương chậm rãi nhắm nghiền lại.
Là tên, là tên thật nha.
Ngươi cuối cùng vẫn không hiểu
Ta cũng sẽ không có dũng khí lặp lại lần nữa.
Ngày sáu tháng chín Chân Minh năm thứ hai, thiên tử hai mươi, làm lễ đội mũ, lập nữ nhi của đương triều Thái bảo Thành Thúc Duyên, Thành Y Sở làm Hậu, đại xá thiên hạ.
Đêm, sắc trời như nước. Trong cung ngoài thành, trên dưới Thịnh kinh, nơi chốn đều là ngọn đèn sáng rõ, âm thanh vui mừng suốt một ngày.
Trong đại điện thường ngày nghị sự, lúc này đã treo lụa hồng dán chữ hỉ khắp nơi, các quan viên thường ngày đoan trang túc mục, nét mặt nghiêm nghị, lúc này cũng không còn câu nệ, tân khách đều vui mừng.
Lễ bộ thượng thư Lưu Hỉ say đến chuếnh choáng, kéo tay Dục Trăn, mặt mày hớn hở nói: “Lần này toàn bộ đều nhờ vào Vương gia, nhờ vào Vương gia ngài! Sau này tiểu thái tử được sinh ra, Hoàng thượng nhất định sẽ trọng thưởng cho ngài”.
Dục Trăn bị hai viên quan dây dưa, lại bị Lưu Hỉ lôi kéo, lúc này nghe thấy Lưu Hỉ nói vậy, mới từ trong cơn say tỉnh lại.
Những người trong điện làm càn như vậy, hắn chỉ nghĩ được một nguyên nhân.
Quay đầu nhìn về phía chủ vị, long ỷ sớm đã không có người ngồi, cả đại điện ồn ào, sớm đã mất đi sự câu nệ ban đầu của yến hội.
“Vương gia nhìn gì vậy?”. Một viên quan say khướt hỏi, “Hoàng thượng, Hoàng thượng đã đi rồi, Người nói: ‘Các khanh gia tận hứng’… Sợ rằng hiện tại đang cùng Hoàng hậu nùng tình mật ý rồi không phải sao? Ha hả, ha hả…”.
Dục Trăn nghiêng người né tránh, viên quan kia liền nhào xuống phía dưới, Dục Trăn nhíu nhíu mày, mấy tiếng “ha hả” đặc biệt chói tai.
Đó không phải là chuyện đương nhiên sao? Ngày lập Hậu, Hoàng thượng không ở yến tiệc, tất nhiên là ở cung Hoàng hậu. Chỉ là trong ngực, lại không nhịn được mà lạnh lẽo, thậm chí mơ hồ hiện lên một trận buồn bực.
Từ nay về sau, Phượng Thương sẽ không dây dưa với mình như trước nữa đúng không?
Làm một chủ tử mà phải đi nịnh hót mình, chịu mình điều khiển, luôn bị coi là thế thân của Liên Canh nhưng nơi chốn đều lấy lòng mình.
“Trời tối như vậy, Vương gia sao lại một mình tới nơi này?”.
Phía sau bỗng nhiên truyền tới một giọng nói, Dục Trăn khôi phục tinh thần lại, liền cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh, đưa mắt nhìn xung quanh, mới phát hiện trong lúc mơ hồ mình đã đi ra khỏi đại điện.
Trên con đường hai bên đình viện các thái giám bưng các món ăn đi tới đi lui, đình viện lại không có người, so với trong điện càng quạnh quẽ hơn, Dục Trăn quay đầu lại, mới nhìn thấy một người đang đứng phía sau, cầm trong tay chén rượu, tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, cũng là tân khoa Trạng nguyên, Hàn Lâm viện tu soạn Lưu Hỏa.
Dục Trăn cười cười: “Bên trong ầm ĩ quá, đi ra ngoài hít thở không khí”.
Lưu Hỏa chợt “ồ” một tiếng: “Hạ quan còn tưởng rằng Vương gia đi tìm Hoàng thượng chứ”.
Dục Trăn ngẩn người nói: “Sao lại vậy được, loại thời điểm này, Hoàng thượng không phải đang nùng tình mật ý cùng Hoàng hậu sao?”. Vô ý dùng lời người khác, đến khi nói ra khỏi miệng, Dục Trăn cũng nhịn không được mà bật cười.
“Vương gia ngài sai rồi”. Lưu Hỏa lắc đầu, “Cũng không phải là đêm tân hôn, chỉ là sắc phong phi tử thành Hoàng hậu thôi, sao có thể có chuyện động phòng hoa chúc chứ”.
Dục Trăn sửng sốt, Lưu Hỏa nói cũng không phải không có đạo lý, nhưng mà nếu Phượng Thương không phải đi cung Hoàng hậu thì sẽ đi đâu chứ? Không phải lại chạy ra ngoài cung nữa chứ? Nghĩ đến đây, hắn bật thốt lên: “Hoàng thượng ở đâu?”.
Lưu Hỏa vừa nghe thấy liền lắc lắc đầu, cười nói: “Không phải Vương gia cho rằng Hoàng thượng lại chạy ra ngoài cung chứ?”.
“Nếu không phải thì tốt rồi”. Mơ hồ cảm thấy mình bị người này nắm mũi dắt đi, Dục Trăn ổn định lại, nhàn nhạt trả lời một câu.
“Vương gia không muốn biết Hoàng thượng đi đâu sao? Đại yến trong điện là để chúc mừng Hoàng thượng nhược quán, lập Hậu, thế nhưng chủ nhân lại giữa đường đi mất, Vương gia… không hiếu kỳ sao?”.
Dục Trăn nhướn mày nói: “Hình như Trạng nguyên gia có chuyện gì muốn nói?”.
Lưu Hỏa liên tục lắc đầu: “Không dám không dám, chỉ là nhìn ánh nến khắp đại điện, cả âm thanh huyên náo, trong lòng không khỏi cảm khái, nhớ tới mấy câu ngày xưa thôi”.
“Hả?”.
“Giữa biển người mênh mông chỉ tìm kiếm bóng hình của người đó, bỗng quay đầu lại, người nọ lại đứng ở nơi ngọn lửa đèn tàn*… Không hợp với tình cảnh lắm, chỉ là tình cảm dâng trào, khiến Vương gia chê cười”. Lưu Hỏa giả mù sa mưa khom người, ánh mắt Dục Trăn khẽ động.
(*) Đây là câu thơ cuối bài thơ “Thanh ngọc án” của tác giả Tân Khí Tật
Một lát sau, Dục Trăn mới chậm rãi gật đầu lặp lại: “Bỗng quay đầu lại, người nọ lại đứng ở nơi ngọn lửa đèn tàn…”. Nếu không phải trước mắt náo nhiệt như vậy, sẽ không nhớ đến ngọn lửa đèn tàn tịch mịch như vậy… Hắn đại khái đã hiểu được Lưu Hỏa muốn nói cái gì.
Lưu Hỏa nhìn bộ dáng kia, cười nhẹ, không nói gì nữa, xoay người đi vào trong điện, cũng không nhìn Dục Trăn một cái.
Dục Trăn cũng không để ý tới hắn, đứng một lúc, liền đi thẳng đến Phượng Uyên cung.
Trong Phượng Uyên cung tất nhiên là một mảnh quạnh quẽ, loại thời điểm này, Hoàng đế nếu không ở trong đại yến thì cũng ở cung Hoàng hậu, dù thế nào cũng không nên ở tẩm cung của mình.
Dục Trăn đi vào, đưa tay sờ cái giá cắm nến một chút, rất lạnh, không phải là mới thổi tắt.
Gió thổi vào phòng, những tấm sa mành trong điện bị thổi bay trong không trung, Dục Trăn thấy vậy lại khó chịu, trong lòng khẽ động, liền vội vã thu tay, lui ra cửa.
Tránh những cung nhân thái giám trên lối đi, Dục Trăn đi thẳng đến Thiên điện, hai gian phòng đều tối đen như mực, không thấy ánh nến. Dục Trăn chần chừ một lát, đẩy cánh cửa nhà chính ra.
Trong nhà chính cũng tối đen, từ gian ngoài bước vào phòng trong, cách nhau một tấm mành mỏng, đến gần mới thấy bên trong lộ ra ánh nến mờ mờ, Dục Trăn dừng bước, nhất thời không dám đi vào.
Đêm thu hơi lạnh, gió thổi mạnh trên mặt đất, ánh nến lúc sáng lúc tối, càng mờ mịt hơn, cuối cùng một trận gió lớn thổi qua, ánh nến tắt hẳn,
Dục Trăn đợi thật lâu, nhưng cũng không thấy trong phòng sáng lên, cuối cùng không nhịn được nữa, hắn đưa tay kéo tấm mành lên, dò bước tiến vào.
Trên cái giường ngủ cạnh của sổ, là một người đang ôm gối ngồi xổm xuống, màn trúc ở cửa sổ phía sau y bị kéo xuống, vứt trên mặt đất, ánh trăng chiếu lên người, làm cho cái bóng trên giường bị gãy. Tóc người nọ xõa ra, tóc mai rơi xuống che đi dung nhan của y, chỉ thấy y đong đưa thân thể, như là hết sức chăm chú nhìn hình ảnh biến hóa trên giường.
Từ xa nhìn lại, làm cho Dục Trăn nhớ lại câu chuyện cổ về hồ tiên mà lúc nhỏ bà vú kể cho mình nghe, vào đêm trăng ở trong rừng, chơi đùa một mình, tịch mịch mà mỹ lệ, có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Dục Trăn nín thở một lúc, mới chậm rãi thở ra một hơi, không chắc chắn mà gọi một tiếng: “Hoàng thương?”.
Bài thơ “Thanh ngọc án” – Tân Khí Tật
Nguyên văn:
东风夜放花千树,
更吹落, 星如雨.
宝马雕车香满路.
凤箫声动,
玉壶光转,
一夜鱼龙舞.
蛾儿雪柳黄金缕,
笑语盈盈暗香去.
众里寻他千百度,
蓦然回首, 那人却在灯火阑珊处.
Hán việt:
Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,
Canh xuy lạc, tinh như vũ.
Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.
Phượng tiêu thanh động,
ngọc hồ quang chuyển,
nhất dạ ngư long vũ.
Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,
Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.
Chúng lý tầm tha thiên bách độ,
Mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại đăng hỏa lan san xử.
Dịch thơ:
Gió đông thổi làm nở ngàn cây hoa,
Cuối cùng rơi rụng, như mưa sao.
Ngựa quý, xe chạm trổ (đi qua),hương bay khắp đường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]