*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cẩn!”. Dục Trăn kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy như đang ở trong mộng, sức nặng trên tay càng lúc càng rõ ràng, chân Dục Trăn mềm nhũn, ôm Phượng Thương quỳ xuống. Thật lâu sau mới phát ra thanh âm: “Hoàng thượng… Cẩn… Ngươi sao vậy, xảy ra chuyện gì? Cẩn…”. Đến khi gọi ra miệng, mới nghe thấy thanh âm của mình đầy thê lương, quanh quẩn trong sảnh, dọa cho người khác chết khiếp.
Phượng Thương dựa vào chân Dục Trăn, quan mao* trên đầu rớt xuống, tóc dài tản đầy mặt, vẫn không nhúc nhích, lặng yên không một tiếng động.
(*) Quan mao: là thứ mà đàn ông cổ đại hay đội trên đầu, xem hình ảnh ở dưới.
Dục Trăn ngơ ngác ở đó, một lát sau mới có phản ứng, hốt hoảng đỡ Phượng Thương lên, Phượng Thương nằm trong tay hắn như con búp bê bị hỏng, tóc dài che khắp mặt khiến cho khuôn mặt không thể nhìn rõ.
Dục Trăn đưa tay ra, bàn tay không ngừng run rẩy, đẩy những sợi tóc trên mặt Phượng Thương ra, liền nhìn thấy dung nhan không chút huyết sắc.
Không có lãnh ngạo, không có tàn nhẫn, không có tuyệt vọng, thậm chí không có một tia tức giận. Trên khuôn mặt đó, là sự ảm đạm, bên môi có vết máu đỏ thẫm, làm cho người ta kinh sợ.
“Cẩn, Cẩn…”. Dục Trăn thất thố kêu lên, một lúc sau, mới thấy Phượng Thương chậm rãi mở mắt, cười với mình, máu bên môi càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-nhuoc-thanh-hoan/2212842/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.