Dục Trăn đứng trong bóng đêm, trong phòng đã yên tĩnh trở lại, ánh sáng hắt ra, giống như tất cả chỉ là một giấc mộng.
Trong lòng phát lạnh, Dục Trăn giương mắt, thật lâu mới thử suy nghĩ những gì vừa nghe được.
Hắn chung quy cũng coi như là ca ca của ta… Khi cần thiết, cũng chỉ có thể giết hắn.
Hắn cho rằng Phượng Thương sẽ nhớ kỹ tình huynh đệ, dù cho hắn tin chắc rằng Phượng Thương thật sự đem Liên Canh nhốt lại, cũng chưa từng nghĩ tới Phượng Thương sẽ thương hại đến Liên Canh.
Thế nhưng, hắn lại nghe được những lời như vậy từ miệng Phượng Thương phát ra.
Rõ ràng, thanh thanh sở sở*.
(*) Thanh thanh sở sở: rõ ràng.
Cắn răng nín thở rời khỏi Phượng Uyên cung, vẫn nhảy khỏi tường để ra ngoài, ẩn vào trong hẻm nhỏ âm u ngoài hoàng cung, Dục Trăn mới chậm rãi thở ra một hơi, cả người thiếu chút nữa mềm nhũn mà ngã xuống.
“Phượng Lâm… Cẩn, rốt cuộc ngươi muốn làm gì đây?”. Câu hỏi nhỏ đến mức ngay cả hắn cũng không nghe rõ, Dục Trăn mờ mịt dựa vào tường, trong lòng hỗn loạn.
Trời sắp sáng, trong ngoài đại điện quan viên đã đứng đầy, Phượng Thương ngồi trên long ỷ, chậm rãi đảo qua những người đứng dưới, thấy Dục Trăn đứng ở dưới, hơi ngẩn ra, sau đó liền thu liễm nét mặt, thu hồi ánh mắt.
Hành lễ xong, thấy phía dưới không có người bước ra, Phượng Thương trầm ngâm một chút, chậm rãi mở miệng: “Mấy ngày trước, Trẫm nhận được một phong mật hàm của Liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-nhuoc-thanh-hoan/2212807/quyen-2-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.