Dục Dặc kinh ngạc nhìn Phượng Thương, há miệng lại không nói nên lời, theo bản năng cúi đầu, không thể nói rõ là hối hận hay là không muốn nhìn nữa.
Người trước mặt hai mắt đỏ ửng, sắc mặt tái nhợt nói ra từng câu từng câu, tựa như bị đè nén thật lâu không chỗ nói ra, cuối cùng không nhịn được mà bộc phát, không nói rõ được có bao nhiêu kích động, nhưng mỗi câu đều làm cho người ta run lên.
Trên khuôn mặt giống hệt Liên Canh là sự bàng hoàng bất lực, những áp lực bị đè nén nay không khống chế được mà kêu gào, những biểu tình và thanh âm đó Liên Canh chưa bao giờ có.
Dục Dặc nói không nên lời. Dù cho là xin lỗi hay an ủi, ở trước mặt người này, đều không nói ra được.
Qua một lúc, Phượng Thương chậm rãi giật giật, lòng Dục Dặc lại rối lên, sau đó, mới nghe y nhẹ giọng nói: “Nói nhiều rồi, ngươi nghe qua rồi thì quên đi”.
Dục Dặc ngẩn ra, mở miệng, nhìn thẳng vào Phượng Thương, thấy Phượng Thương quay đầu cười hừ một tiếng, có chút thẹn quá hóa giận, nhắm chặt mắt lại.
“Dục Dặc ngươi là một ngươi tốt”. Phượng Thương lại cười đến vui vẻ. “Thảo nào được Dục Trăn cưng chiều mười năm, ca ca cuối cùng vẫn chọn ngươi”.
Nhãn thần Dục Dặc buồn bã, cũng không trả lời. Người mình yêu cũng yêu mình, có lẽ là một chuyện rất hạnh phúc, đáng tiếc trong lòng người kia còn có thứ quan trọng hơn.
Thiên hạ. Mình cũng vậy, vị chân long thiên tử đang nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-nhuoc-thanh-hoan/2212803/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.