Trong Phượng Uyên cung một mảnh yên bình, Dục Trăn và Phượng Thương ngồi bên bàn cờ, Dục Trăn cầm cờ trắng, hơi chống cằm, một bộ dạng trầm tư suy nghĩ, cả nửa ngày cũng không động.
Phượng Thương khoanh chân ngồi đối diện hắn, cũng chống cằm, hơi che miệng ngáp một cái, gió từ bên ngoài thổi vào, lại càng làm y chán hơn, lại ngáp một cái nữa, hơi khép mắt lại.
Dục Trăn len lén liếc nhìn y, vẫn bày ra bộ dạng trầm tư như trước, bên môi lại mơ hồ hiện lên nụ cười yếu ớt.
Tiểu Cẩn Nhi này không hề chiếu cố bản thân, muốn y nghỉ ngơi luôn phải tìm rất nhiều cớ, thật vất vả mới nghĩ ra cách kéo y chơi cờ, thắng thua tất nhiên là thứ yếu, Dục Trăn chỉ mong lúc hắn suy nghĩ nước cờ thì Phượng Thương sẽ chợp mắt một chút, y đã mệt muốn chết rồi.
Lúc này nhìn bộ dạng lắc lư buồn ngủ của y, đâu còn có vẻ uy nghiêm của thiên tử nữa, quả thực giống như hài tử bướng bỉnh ngủ gật trong công khóa của tiên sinh, cái đầu gật qua gật lại làm cho hắn vừa buồn cười lại vừa thương tiếc.
“Dục Trăn, ngươi phát ngốc cái gì vậy!”. Ý thức được Dục Trăn đang nhìn mình đến xuất thần, Phượng Thương nhíu nhíu mày, trừng mắt nhìn sang, “Ngươi đã suy nghĩ gần nửa canh giờ rồi, không phải chỉ là một nước cờ sao, có khó đến vậy không!”.
Dục Trăn hoảng hốt, tiện tay hạ cờ: “Được rồi được rồi, nơi này đi!”.
Mặt mày Phượng Thương liền rạng rỡ lên: “Ngươi nghĩ lâu như vậy mà lại đánh ra nước cờ này?”. Kêu lên một câu, lại nhíu mày, “Không biết lại có quỷ kế gì đây?”, vừa nói vừa cầm một quân cờ đen lên suy nghĩ.
Dục Trăn khôi phục tinh thần nhìn lại, trong lòng liền kêu lên một tiếng ‘hỏng rồi’, vừa tùy ý hạ cờ, lại đem đường sống của cờ trắng chặn lại, ngay cả có một mảng cờ lớn màu trắng cũng có thể thấy được toàn quân sẽ bị diệt, thế cuộc này đừng nghĩ sẽ chống đỡ được, hắn còn mong rằng có thể kéo dài ván cờ hai ba canh giờ để Phượng Thương nghỉ ngơi thật tốt, tiếp tục như vậy, sợ là không được. Giương mắt lên lại thấy Phượng Thương thật cẩn thận suy nghĩ, Dục Trăn không khỏi lo lắng, sợ y uổng phí tâm trí, lại không biết phải làm thế nào cho đúng, liền thấy Miên Hạ bê một cái khay đi ngang qua cửa, bên trên là mấy cái bình.
Trong lòng khẽ động, Dục Trăn cao giọng kêu: “Miên Hạ! Trên tay ngươi là thứ gì vậy?”.
Miên Hạ hơi sửng sốt, xoay người đi đến bên cửa: “Hồi Tĩnh vương, là Thất sắc nhưỡng* Hồng Liên tiến cống, đang chuẩn bị mang đi ướp lạnh”.
(*) Thất sắc nhưỡng: tên một loại rượu, ở chương 2 cũng đã đề cập đến
Dục Trăn cười nói: “Chơi cờ uống rượu, đó chẳng phải là chuyện vui sao? Huống hồ còn là Thất sắc nhưỡng”.
Phượng Thương không hiểu: “Thất sắc nhưỡng thì sao?”.
“Thấy Thất sắc nhưỡng sẽ nhớ tới lúc trước có một người, trong tay cầm một chén rượu, làm bộ uống, lại nhìn lén người khác, còn…”.
“Dục Trăn!”. Dục Trăn chưa nói xong, Phượng Thương đã khẽ quát một tiếng, khuôn mặt đỏ hòng. Dục Trăn cười cười nhìn y, cũng không nói lời nào, Phượng Thương bị hắn nhìn đến chột dạ, chỉ có thể đưa mắt sang nơi khác, nhìn về phía Miên Hạ, “Đưa hai cái chén vào đây”.
Thấy Miên Hạ xoay người muốn đi, Dục Trăn vội vàng nói: “Không cần chén, cứ như vậy cũng rất thoải mái đi?”.
Phượng Thương ngẩn người, vẫn là gật đầu ý bảo Miên Hạ lui xuống, lại trừng mắt nhìn Dục Trăn: “Ngươi lại muốn phá gì đây”.
Dục Trăn lại cười đến từ bình bát ổn: “Ngay cả bình rượu ngươi cũng tiếc sao?”. Chờ Miên Hạ lui ra ngoài, hắn mới tiến đến bên tai Phượng Thương, nói nhỏ: “Ta mới không cần Miên Hạ ở chỗ này lúc ẩn lúc hiện”.
Phượng Thương đầu tiên là ngẩn ngơ, lập tức hung hăng liếc hắn, lại cũng không nói gì, chỉ là vẻ mặt trấn định cầm một bầu rượu lên, đưa đến bên môi, cuối cùng nhịn không được, bật cười một tiếng, nhảy xuống đất đi chân trần đến bên bàn, cầm lấy hai cái chén rồi quay lại ngồi xuống, để một cái chén trước mặt Dục Trăn: “Ngươi cho rằng đang ở chợ rèn đao sao, cầm bầu rượu lên dốc thẳng vào rất hào khí sao? Vậy là phung phí của trời, bò nhai mẫu đơn!”. Dứt lời, tự nhiên rót đầy rượu, cầm chén lên hớp một hơi.
“Dù sao đều là uống vào bụng”. Dục Trăn thì thầm một tiếng, thấy cái miệng nhỏ của Phượng Thương mím lại, trong đầu hiện lên một ý niệm, không khỏi bật cười, “Cẩn, ngươi không phải là… không uống được rượu sao?”.
“Ai nói!”. Phượng Thương phản bác rất nhanh, “Trước đây đã từng luyện qua rồi!”. Giữa lúc trong lòng Dục Trăn đang đem cữu cữu của Phượng Thương mắng đến cẩu huyết lâm đầu, đã thấy khuôn mặt Phượng Thương đỏ ửng, ánh mắt mờ mịt, “Chỉ là sau này cữu cữu không cho phép ta uống rượu nữa”.
Tâm Dục Trăn run lên, nhưng trên mặt vẫn cười đến bình tĩnh: “Nếu hiện tại đã không có ai quản thúc, lại có rượu ngon trước mắt, hà tất gì lại không uống?”. Nói xong liền cầm lấy chén rượu, ngậm lấy một ngụm rượu, cúi đầu hôn lên môi Phượng Thương.
“Ưm”. Giữa răng môi lưu chuyển mùi thơm nồng của rượu, Phượng Thương hơi đầy ra một chút, liền chậm rãi buông lỏng xuống, hơi khép mắt lại, đưa tay ôm lấy cổ Dục Trăn, hôn trở lại.
Kịch liệt đoạt đi hô hấp của cả hai, tiếng rên rỉ nho nhỏ không thể ngăn chặn từ yết hầu tràn ra, nhất thời trong phòng liền nhuộm một tia mờ ám.
Vừa hôn xong, Phượng Thương thở gấp trừng Dục Trăn, đôi mắt mông lung chứa một tầng hơi nước nhàn nhạt, làm Dục Trăn không nhịn được mà tiến lên hôn nhẹ lên môi y.
“Dục Trăn…”. Phượng Thương thấp giọng than một tiếng, trong thanh âm lộ ra một tia nuông chiều bất đắc dĩ.
Dục Trăn nhướn mày: “Uống rượu như vậy lại không so được với dùng chén ngọc lưu ly tao nhã sao?”.
“Dục Trăn!”. Phượng Thương tức giận kêu một tiếng, đưa tay muốn cầm chén rượu của mình lên, nghiêng người nhìn thấy ý cười trên môi Dục Trăn, mới phát hiện rượu trong ly trong lúc hôn môi đã đổ hết xuống đất.
“Vẫn là uống như vậy đi”. Dục Trăn cười cười ngậm lấy một ngụm rượu, tiến đến hôn lên môi Phượng Thương, hôn đến say lòng người, đến lúc tách ra hai người liền thở hổn hển nhìn nhau.
“Dục Trăn, ngươi… vô lại!”. Phượng Thương thở gấp mắng nhỏ một câu, nhịn không được mà ho khan hai tiếng, ngụm rượu vừa rồi của Dục Trăn, trong lúc hai người gắn bó quấn quýt toàn bộ đã rơi xuống bụng y.
Dục Trăn cười tủm tỉm nhìn y, cúi người hôn lên vành tai y, xúc cảm lành lạnh làm cho Phượng Thương không nhịn được mà tránh sang một bên, bên tai lại nghe thấy Dục Trăn nói: “Không phải ngươi ghen tị lúc trước ta mớm Liên Nhi uống thuốc như vậy sao? Hiện tại chỉ có duy nhất một mình ngươi, không quan tâm sao?”.
Phượng Thương dời mắt, buồn bực nói: “Không quan tâm”.
“Cẩn…”. Dục Trăn mềm giọng gọi y, Phượng Thương len lén quay qua nhìn, lại không để ý mà bị chặn môi, mùi thơm của rượu càng làm cho nụ hôn nồng nàn hơn, làm y trở tay không kịp, chỉ có thể hung hăng hôn lại.
“Tiểu cẩu, không được dùng răng cắn!”. Dục Trăn kêu thảm một tiếng liền buông ra, trừng mắt nhìn Phượng Thương vừa bực mình lại vừa buồn cười.
Phượng Thương liếc hắn một cái, tự mình cầm bầu rượu lên uống ừng ực, Dục Trăn ngây ngẩn cả người, qua một lúc mới thấy Phượng Thương dừng lại, hơi híp mắt, chậm rãi nói: “Không phải ngươi muốn ta uống rượu sao…ợ…”. Nói đến phân nửa, cư nhiên lại nấc cụt, làm Dục Trăn trợn mắt nhìn.
Say? Vài hớp rượu liền… say?
Giương mắt nhìn lại, thấy đôi mắt Phượng Thương đặc biệt sáng, cười đến rạng rỡ nhìn Dục Trăn, làm cho tâm hắn đập thình thịch, Dục Trăn thử kêu một tiếng: “Cẩn?”.
“Ngươi nghĩ rằng ta say sao?”. Phượng Thương cười hì hì nhìn hắn, lại uống thêm một ngụm rượu lớn nữa, “Ta là, ngàn chén không say!”.
Nhìn đôi mắt sáng rực của Phượng Thương, trong lòng Dục Trăn buồn bực, cầm lấy chén rượu chỉ còn một nửa, uống. Vốn còn muốn chuốc say Phượng Thương để y ngủ một giấc đến bình minh, ai biết được không chỉ không say, lại còn thanh tỉnh hơn.
Ngay lúc Dục Trăn đang buồn bực, Phượng Thương bên kia lại uống thêm vài ngụm, đặt mạnh bầu rượu xuống, nhìn chằm chằm vào Dục Trăn: “Dục Trăn”. Dục Trăn giương mắt nhìn y, nụ cười trên mặt y càng đậm hơn, “Dục Trăn Dục Trăn”.
“Nghe thấy được”. Dục Trăn tức giận trả lời, thấy Phượng Thương cười đến ngọt ngào, hai mắt hơi sáng, nhịn không được tiến đến in một nụ hôn lên mắt y.
Nhưng Phượng Thương vẫn vui vẻ gọi: “Dục Trăn Dục Trăn Dục Trăn”. Một bên lại kéo kéo tay áo Dục Trăn, giống hệt như tiểu hài tử.
Cuối cùng Dục Trăn ý thức được có điểm không đúng, liền giơ hai ngón tay lên: “Cẩn, ở đây có bao nhiêu ngón tay?”.
Ánh mắt Phượng Thương chậm rãi chuyển qua tay hắn, nhìn chằm chằm vào đó, hai mắt lại càng sáng hơn, lại nhìn một lúc nữa, y mới chậm rãi vươn một ngón tay, chạm vào ngón trỏ của Dục Trăn: “Một”. Lại chuyển qua ngón giữa, rất nghiêm túc nói, “Hai ngón”.
Trong lòng đã cười đến nghiêng ngả, Tiểu Cẩn Nhi này, cho dù y không say, nhưng cũng không nghĩ đến lúc say lại có bộ dạng như vậy. Thấy vẻ mặt thành thật của y khi nhìn vào tay mình, lại còn hơi nhếch môi, như là đang do dự có nên đếm ra ba không, hắn cuối cùng nở nụ cười hôn lên môi y: “Cẩn Nhi ngốc”.
Nụ hôn chưa dứt, Phượng Thương đã mềm nhũn tựa vào lòng Dục Trăn, mỹ nhân trong ngực, Dục Trăn tất nhiên lại càng không buông tay, hai bên dây dưa, trên người hai người không khỏi nóng lên.
“Dục Trăn…”.
Tiếng kêu nhẹ như trong mơ làm cho cả người Dục Trăn nóng lên, ôm lấy Phượng Thương, bàn tay bắt đầu không an phận mà dao động trên người y.
“Làm cái gì, làm cái gì!”. Phượng Thương chỉ là dựa vào hắn, giương đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, trong miệng lại mơ hồ kêu hai tiếng.
Dục Trăn âm thầm cười trộm, trên tay lại càng chăm chỉ hơn, đảo mắt liền đem y phục của Phượng Thương cởi sạch, lại ôn nhu trấn an: “Không có việc gì, Cẩn, không nên cử động, ngoan”.
Nghe hắn nói vậy, Phượng Thương liền an phận lại, ngoan ngoãn để mặc Dục Trăn an bài.
Dục Trăn mừng thầm, một bên cởi y phục của mình ra, lại không nhịn được mà hôn dọc từ cổ Phượng Thương xuống.
“Ưm…”. Phượng Thương có chút khó chịu giật giật cơ thể, rụt người lại, giống như là muốn né tránh nụ hôn đang làm phiền mình.
“Cẩn, ngoan”. Dục Trăn vừa nói, vừa ôm Phượng Thương muốn đè xuống, lại không nghĩ tới Phượng Thương trong lòng mình lại đột nhiên cầm lấy cổ tay hắn, lôi lôi kéo kéo, hai người ngã lên trên giường nhỏ, nhưng lại là Dục Trăn bị đặt ở dưới, hắn kinh hô một tiếng: “Cẩn!”.
Phượng Thương trên người hắn vẫn không nhúc nhích, cười híp mắt nhìn hắn, nhìn không ra nửa phần say, qua một lúc, mới cúi người tiến đến trước chóp mũi Dục Trăn, ngọt ngào kêu một tiếng: “Dục Trăn bảo bối”.
Một tiếng này liền làm cho Dục Trăn mềm người, một bên giãy giụa muốn xoay người, lại không nghĩ rằng lại bị Phượng Thương nắm chặt hai tay, nhất thời không thể động đậy. Trong lòng âm thầm kêu hỏng, Dục Trăn cười cười van xin: “Cẩn, ngoan, buông tay trước”.
“Không được”. Phượng Thương kiên quyết gạt đi, bướng bỉnh hôn lên ngực Dục Trăn, “Dục Trăn bảo bối, ngoan”. Nghe thấy y dỗ dành mình, Dục Trăn lại càng dở khóc dở cười, thấy Phượng Thương cúi đầu hôn tiếp, bàn tay lại vuốt ve ngực mình, từng chút từng chút dời xuống, dường như muốn chuyển đến dưới thân, càng thấy không ổn, bất chấp những cái khác, liều mạng tránh đi. “Cẩn, không thể! Tuyệt đối không thể!”.
Phượng Thương không dừng tay, cuối cùng di chuyển xuống thân dưới của Dục Trăn, nắm chặt lấy hạ thân yếu ớt của hắn, mới chậm rãi nói: “Cái gì không thể?”.
Dục Trăn ngay cả lời cũng không nói ra được, chỉ có thể cười khổ nhìn Phượng Thương, Phượng Thương cười híp mắt hôn lên môi y: “Dục Trăn, Dục Trăn…”
Dục Trăn bị y gọi đến nhũn cả người, lại không chịu từ bỏ giãy giụa, Phượng Thương lại đột nhiên ngừng tay, Dục Trăn không thể nhịn được mà hừ một tiếng, đưa mắt nhìn lại, liền thấy Phượng Thương không chớp mắt nhìn mình, trong lòng Dục Trăn tê dại, thật cẩn thận kêu một tiếng: “Cẩn?”.
“Dục Trăn bảo bối ngoan nào!”. Phượng Thương cười ha hả kêu một câu, kéo một vật qua, không nói lời gì liền trói tay Dục Trăn lại, kéo thật chặt, mới tươi cười nhào lên người Dục Trăn.
Dục Trăn choáng váng, nằm yên mặc cho Phượng Thương bài bố, cắn chặt răng không kêu ra tiếng. Cuối cùng cảm thấy ngón tay của Phượng Thương chuyển ra phía sau, cuối cùng không cách nào khống chế được mà cứng người.
Phượng Thương dừng tay, trong mắt hiện lên sự mờ mịt, thật lâu mới mềm giọng nói: “Dục Trăn, đừng sợ”.
Dục Trăn cười khổ nhìn y, lúc này không thể dừng lại được, hai người đều đã là tên đã lên dây, chỉ là hắn không cam lòng, nhưng hai tay lại bị Phượng Thương cột rất chặt, không thể phản kháng, cuối cùng trừng mắt một lát, liền nhắm chặt hai mắt lại.
“Dục Trăn Dục Trăn Dục Trăn…”. Phượng Thương không ngừng kêu tên hắn.
Dục Trăn hơi mở mắt, nhìn vào đôi mắt sáng rực của Phượng Thương, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Cẩn, ngươi không say sao?”.
Phượng Thương sửng sốt một chút, liền nghiêm túc nói: “Không say”. Nói xong liền hôn một cái thật kêu lên môi Dục Trăn, ngón tay cũng thật cẩn thận tiến vào cơ thể Dục Trăn.
Quả nhiên vẫn là…say.
Dục Trăn chấp nhận mà thở dài, ngón tay Phượng Thương chuyển động trong thân thể làm hắn không chịu được mà run rẩy, tiếng rên rỉ bật ra làm mặt hắn nóng cháy.
Đúng là, trời làm bậy có thể thứ, tự làm bậy không thể sống.
Nghe thấy Dục Trăn than nhẹ, Phượng Thương càng hưng phấn, vội vã bôi trơn, liền không chờ được mà động thân tiến vào, đau nhức đột ngột làm cho cả người Dục Trăn co lại, ngay cả ngón chân cũng quặp lại thật chặt.
Đau đớn chưa dứt, cảm giác vui vẻ liền nhanh chóng kéo đến, từ hạ thân chạy thẳng vào tim, làm tiếng kêu thảm thiết của Dục Trăn biến thành tiếng nức nở mê người, Phượng Thương đỡ lấy hông hắn, một bên thật cẩn thận động thân, một bên nhẹ nhàng hôn lên môi Dục Trăn, đôi mắt mê hoặc: “Dục Trăn, Dục Trăn…”.
“A…ưm…”. Dục Trăn né tránh không cho hắn hôn lên, lại cố nhịn không bật ra tiếng rên rỉ, hạ thân lại không nhịn được mà theo sự chuyển động của Phượng Thương, đau đớn và vui sướng hòa vào nhau, hắn cũng dần thất thần.
Quấn quýt mãnh liệt, thân thể giao triền càng lúc càng nóng cháy mờ ám, làm người ta trầm mê. Động tác của Phượng Thương càng lúc càng không khống chế được, Dục Trăn cũng dần từ bỏ, than nhẹ một tiếng, để mặc cho sự nồng nhiệt bao phủ lấy mình.
“A a —“.
Đạt đến cao trào, theo tiếng thét bật ra, bạch dịch tiết ra khắp người, không phân rõ được là của ai, hai người dựa vào nhau, đều là thở hổn hển, ai cũng không lên tiếng.
Qua một lúc, Dục Trăn mới chậm rãi khép hai chân lại, nhìn Phượng Thương, bất đắc dĩ nói một tiếng: “Cẩn… ngươi…”.
“Dục Trăn”. Phượng Thương nhẹ giọng kêu một tiếng, giống như con vật nhỏ chui vào lòng hắn, khác hẳn với người vừa đặt hắn dưới thân.
Dục Trăn ngay cả khí lực để thở dài cũng không có, chỉ là cười khổ: “Ngươi giả say sao?”.
Người trong lòng phi thường nghiêm túc đáp: “Ta không say”.
“Người say thông thường đều không nói mình không”.
Người trong lòng lại co người lại, rất nghiêm túc suy tư: “Ừm… Vậy chính là say đi”.
Nghe thấy thanh âm của Phượng Thương nồng đậm sự mỏi mệt, Dục Trăn trợn mắt: “Mèo say nhỏ, thả ta ra rồi ngủ tiếp!”.
“Dục Trăn bảo bối… ngoan!”. Phượng Thương ồn ào nói một câu, liền dựa vào lòng Dục Trăn, không động đậy nữa.
Dục Trăn trợn mắt nhìn y, đến khi con mắt sắp rớt ra ngoài, mói dở khóc dở cười thở dài một tiếng. Người vừa rồi bị đè, rõ ràng là hắn!
“Ta sẽ không, không bao giờ… để ngươi uống rượu nữa!”. Có chút hung ác lẩm bẩm một câu, bên môi Dục Trăn từ từ vẽ ra một nụ cười ôn nhu, xê dịch thân thể, để Phượng Thương dựa vào vai hắn, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]