Tiết trời mỗi ngày mỗi ấm, ngày sang cũng càng lúc càng sớm hơn. Thói quen ủ giường của Mặc Nhan lại không phân biệt mùa, thông thường đến khi Tô Mộ Tình luyện công xong, y chỉ mới ngủ được có lưng lửng giấc.
Mà buổi sáng hằng ngày, khi Tô Mộ Tình vừa lôi vừa dỗ y rời khỏi giường, ấy cũng là một phen tình thú không thể thiếu được của hai người.
~
Trở mình dậy, đạp chăn ra, Mặc Nhan kéo lê gót giày mà mơ màng đến bên cửa sổ, tập trung tinh thần nhìn về phía dưới lầu, không chớp mắt chăm chú ngắm nhìn một thân ảnh như du long nhàn nhã mà rắn rỏi, tình cảm ái mộ không nói nên lời.
Luyện xong một bộ kiếm pháp, Tô Mộ Tình tra kiếm vào bao, ngoái nhìn về phía cửa sổ, một nhân ảnh vội vàng ẩn khuất về sau, không cần nghĩ cũng biết tiểu yêu tinh kia lại muốn giở trò.
Phi thân bay vút vào cửa sổ, Mặc Nhan quả nhiên đã chui trở lại vào chăn giả vờ say ngủ. Tô Mộ Tình thản nhiên cúi xuống thân thể kia, vỗ vỗ gương mặt y, hỏi: “Xem xong chưa?”
Hàng mi dài run rẩy mấy cái, Mặc Nhan hậm hực mở mắt ra, vẻ mặt chột dạ như bị nắm thót, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao huynh biết ta đang nhìn?”
Tô Mộ Tình cố tình nghiêm mặt, đẩy y ra một chút, ngồi xuống bên giường bảo: “Đôi mắt ngươi cứ hận không thể dán chặt trên người ta, ta có da dày sọ cứng cũng không đến nỗi ngu ngốc đến mức này.”
Mặc Nhan vô cùng mất mặt mà hừ một tiếng, nhướn mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-nhan-hong/39472/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.