Một mảnh trăng tàn lơ lửng xa xôi, trong ánh trăng thê lương soi chiếu, đường mòn dưới rừng thẳm càng thêm nhấp nhô không nhìn rõ.
Bãi đất hoang giữa rừng rậm, bằng phẳng trống trải, rất phù hợp đến đây giao đấu.
Thẩm Yên Thanh đưa ống tiêu lên môi, tấu một giai khúc u uẩn cô liêu.
Từ phía sau vọng lại tiếng chân ung dung bình thản, dần dần tiếp cận, chậm rãi vịnh ngâm:
Bình lâm mạc mạc yên như chức
Hàn san nhất đái thương tâm bích
Minh sắc nhập cao lâu
Hữu nhân lâu thượng sầu
Ngọc giai không trữ lập
Túc ô qui phi cấp
Hà xử thị qui trình
Trường đình canh đoản đình
[34: Đây là bài thơ Bồ Tát Man của Lý Bạch, về người thơ, hầu như đã không cần nhiều lời thêm nữa. Còn về tứ thơ, bản dịch của Nguyễn Chí Viễn đã diễn tả rất hay và sâu sắc.]
Thẩm Yên Thanh dứt tiếng tiêu, xoay người lại, điềm nhiên nói: “Ngươi đến rồi.”
“Có hẹn với giai nhân, nào dám không đến?” Đôi ngươi u ám của Tống Bình đen kịt, chợt rõ ràng hắt ra sự hưng phấn sục sôi như máu. Thẩm Yên Thanh ném ống tiêu đi, lạnh lùng nhìn hắn, hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao lại đến Dương Châu?”
Tống Bình nở nụ cười, lột mặt nạ da người tinh xảo xuống, nói: “Ta đến, vì một nhánh danh hoa khuynh thành.”
Dưới trăng bàng bạc, vẫn thấy rõ hắn là một nam tử thuấn mỹ phi thường, mày kiếm mục tinh, mũi cao môi mỏng, có điều giữa trán ứ đọng ngoan tàn, trong dáng cười hàm chứa vài phần thâm độc.
Thẩm Yên Thanh còn bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-nhan-hong/39470/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.