Hậu viên, bên bờ ao sen, dương rũ liễu kiều, sen vừa chớm nở. Bầy cá chép vây đuôi đỏ thắm bơi lội dưới bóng tàn lá, đuổi theo thức ăn mà người kia luôn tay bỏ xuống ao.
“Ai…”, Mặc Nhan phủi mảnh vụn trên tay, sắc xuân đã giăng khắp xung quanh, nhưng y vẫn cứ mãi cau mày ủ dột.
Tô Mộ Tình đã hết hai ngày không thèm đoái hoài đến y.
Mặc Nhan tự hiểu mình đã sai, trước mặt hắn thì ngoan ngoãn vâng lời, bưng trà đấm lưng, chạy ngược chạy xuôi mà hầu hạ, nhưng rốt cuộc Tô Mộ Tình vẫn tỏ ra bộ dáng băng hàn lạnh lẽo. Gương mặt tuấn tú hà khắc lì lợm, bỏ người ngàn dặm ngoài tai.
Đêm đến thì cư nhiên mà chia đôi phòng ngủ. Mặc Nhan biến thành mèo, bao nhiêu lần mặt dày cọ dụi trên giường, rốt cuộc là bấy nhiêu lần bị túm gáy quăng ra, không thể làm gì khác hơn là dựa vào chân giường, quay mặt nhìn vào tấm lưng trần rắn chắc của Tô Mộ Tình mà ngáy mà đổ dãi.
—-Nhưng còn vì sao tinh mơ lại thấy mình tỉnh dậy bên gối người ấy, y nghĩ hoài cũng không hiểu được.
“Huynh ấy muốn giận đến khi nào a?” Mặc Nhan đến bên bờ, nhìn với một con cá ăn no đến nỗi bụng phình ra mà thì thầm: “Nếu hôm ấy huynh không đi mất, ta còn phải ra ngoài mà nhặt trẻ con sao?”
Con cá kia không hiểu chút gì ngắm nghía y, thở ra mấy cái bong bóng. Mặc Nhan hiểu ý, nói: “Cũng không phải không có cách. Bây giờ ta sự sát, kiếp sau lại đầu thai làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-nhan-hong/39468/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.