Chương trước
Chương sau
Sương mờ giăng tỏa, Mặc Nhan mở cửa sổ, khí trời lành lạnh ùa vào mặt. Y rét run cả người, toan chui trở lại ổ chăn. Cẩm bị hơi ấm hãy còn, nhưng chân tay lạnh buốt không biết làm sao mới hết. Y lăn qua lăn lại mấy hồi vẫn không thấy buồn ngủ, bèn quấn chăn vào mà ngồi tựa lên gối, biếng nhác không muốn dậy.
Trời còn chưa sáng, Tô Mộ Tình đã dậy luyện công. Khi ấy Mặc Nhan hãy còn mơ màng ngủ, chỉ cảm thấy kẻ kia không ngừng mà quấn quấn đuôi mình, giỡn đến mức y ngủ không yên giấc, bèn biến ngay về hình người, dùng chân dài mà đá qua, khiến Tộ Mộ Tình cười nhẹ vài tiếng. Hắn y phục tề chỉnh rồi, trước khi đi còn không quên phát vào mông y vài cái, tính tình xấu xa khiến y cắn răng mãi không thôi.
Vừa chớm tỉnh dậy, vẫn chỉ lẻ loi bóng chiếc, Mặc Nhan cuộn tròn trong chăn, chán nản vô cùng mà lui vào góc giường, với việc thức dậy rời giường hãy còn đang do dự.
Mèo nhỏ không hẳn là không thích ngủ nướng, nhất là khi sáng sớm lại ướt lạnh tối tăm thế này. Mặc Nhan sợ lạnh, nhìn mấy lần qua y phục đang treo khung giường, thầm kêu khổ một tiếng. Từ ổ chăn chui ra rồi mặc y phục vào đều là hành hạ, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là biến thành mèo an toàn hơn hẳn. Lông bao phủ người, chí ít cũng không đến nỗi rét run.
Vừa biến thành mèo, Tô Mộ Tình đã trở lại, túm lấy mèo mà ôm, cười bảo: “Tiểu bướng bỉnh, thức dậy thay y phục nhanh lên.”
Mặc Nhan đùn ra đẩy vào trong lòng hắn, cảm giác ấm áp khiến y thư thái cả người, nhảy trở về giường, công tử Mặc Nhan tuấn nhã ưu nhàn lại trở về rồi đây.
Tô Mộ Tình bật cười khúc khích, vươn tay cầm y phục, tay kia lại hướng đến mông y sờ soạng. Mặc Nhan nghĩ rằng đối phương muốn ve vãn mình, lửng lơ lơ lửng mà nhu mềm tiến đến gần. Nào có biết, Tô Mộ Tình đã vươn tay chụp lấy, ngón tay quấn quấn vào vật gì đó, buồn cười hỏi: “Mặc Nhan, cái này sao không thu lại?”
Mặc Nhan vừa ngoái lại nhìn, lập tức mặt đỏ lựng lên.
Đuôi của y, đuôi của y cư nhiên còn rũ phía sau!
Thực là vô cùng mất mặt mà! Mặc Nhan đầu cũng không dám ngẩng lên, mấp máy môi, lầm bầm một câu chú. Nhưng nào có biết càng gấp lại càng loạn, giờ không những đuôi không biến trở lại, mà hai lỗ tai nhọn hoắt cũng từ mái tóc chui ra.
Như thế này ngay cả mặc xong y phục cũng không che kín được nữa. Mặc Nhan cấp bách đến độ đổ mồi hôi hột, lại sợ Tô Mộ Tình trêu chọc, trảo đông trảo đây, cọ qua cọ lại, cuối cùng càng làm chính mình chui ngược trở vào trong chăn, quấn kín từ đầu đến chân, chỉ để lộ ra gương mặt vừa thẹn vừa giận, không biết làm sao mới xong.
Tô Mộ Tình buông y phục xuống, ôm cả thân thể y vào ngực, nâng cằm y lên, hỏi: “Mấy ngày nay ngươi không tu luyện ư?”
Mặc Nhan trừng mắt, lí nhí nói: “Từ lúc…cùng huynh đến nay, không có tu luyện nữa…”
Công phu mới được hai ngày đã ngừng, khiến yêu lực của y yếu ớt đến nỗi biến thân trắc trở. Tiểu yêu tinh kia, tu vi thực là … thấp đến độ không còn gì để nói.
Tô Mộ Tình gảy gảy cái tai mèo nhung nhung của y, đưa một tay xộc vào trong chăn, vỗ về tấm lưng ưu mỹ, nhịn không được mà cười. Hắn cúi xuống, thổi phù phù vào tai nhọn. Mặc Nhan nhột đến mức phải rụt cổ, quấn chăn kín đầu, buồn bực hờn dỗi mà phun một câu: “Huynh đừng nháo nữa, phiền.”
Tiểu miêu yêu bị cảm giác thất bại sâu sắc chèn ép đến nỗi ***g ngực mười phần ấm ức phiền muộn. Vừa mới tu luyện thành, đã tùy tiện hạ sơn đã thực lỗ mãng, hơn nữa từ khi tương phùng đến nay chỉ toàn lo nói chuyện yêu đương. Tu hành mỗi ngày đã bị vất qua sau đầu, nên giờ đây yêu lực gián đoạn, yếu điểm có thừa.
Tô Mộ Tình chỉ cười, giật mạnh chăn ra, đem Mặc Nhan trần trụi bắt ra ngoài, từng món từng món một mà mặc xong y phục cho y. Đuôi cũng không sao, gấu quần vạt áo đều dài nên đã che kín, nhưng còn tai thì làm sao bây giờ?
“Chải tóc hai mái là che được rồi.” Tô Mộ Tình nghĩ ra một chủ ý điên khùng, Mặc Nhan liếc mắt trừng hắn, buồn bực mà mang giày mang vớ, đi lục tung khắp đồ đạc trong phòng cả buổi, tìm thấy một chiếc mũ đội lên đầu, rồi quay mấy vòng trước gương đồng, tức giận hỏi: “Thế này được chưa?”
Như thế lại có mấy phần khí chất giang hồ du hiệp, chỉ là khuôn mặt tuấn mỹ trắng ngần lại lộ ra vài phần tức tối. Đôi ngươi trong suốt hấp háy lay động, nhìn thế nào cũng ra bộ dạng một cậu ấm đang dỗi hờn. Tô Mộ Tình một phen ngắm nghía y từ trên xuống dưới, vờ vịt khen: “Hay lắm hay lắm, chỉ là thiếu chút tang thương nữa là đủ. Chi bằng, ngươi biến ra râu mép luôn thể.”
Mặc Nhan cười hiện rõ cả lúm đồng tiền, nói: “Trên mặt người lại có râu mèo, xem được sao?”
Trong đầu Tô Mộ Tình hiện ra cảnh tượng đó, cười đầy thâm ý, tiến đến nắm lấy thắt lưng Mặc Nhan, trán dụi vào vành mũ, nhíu mày: “Thế thì hỏng mất, không còn thấy được Mặc Nhan yêu quí nhà ta  nữa, nên làm sao bây giờ?”
Mặc Nhan vịn vịn mũ, điều chỉnh lại cho đúng vị trí với đôi tai, thuận thế mà dựa vào lòng hắn, nói nhỏ một câu: “Huynh lại trêu ta…”
Tô Mộ Tình liên tục kêu oan, ra ngoài cửa cất tiếng phân phó một nha hoàn dọn bữa sáng, ôm lấy Mặc Nhan ra đến phòng khách, ngồi xuống bên bàn, xoa nắn tai y cười bảo: “Ăn no rồi, cơn tức sẽ giảm đi một ít đấy.”
Mặc Nhan đột nhiên nắm lấy tay hắn, trong đáy mắt hiện lên một vệt bi thương, hỏi: “Nếu ta không trở lại thành người nữa, huynh còn giữ ta ở lại không?”
“Còn nói lời ấy?”, Tô Mộ Tình cau mày, nhưng phát giác bàn tay Mặc Nhan đã lạnh đi, trên mặt không còn chút huyết sắc, làn da tái đến mức gần như trong suốt. Hắn cả kinh, đỡ lấy thân thể sắp quỵ sụp kia, “Mặc Nhan?”
Mặc Nhan gượng gạo mà cười với y, cả người bỗng dưng đổ quỵ xuống. Sau một lát, mèo đen nhỏ chui từ đống quần áo mũ nón ra, thoắt chốc đã chạy mất vào sau chiếc tủ trong phòng, kêu thế nào cũng không chịu ra ngoài.
Tô Mộ Tình trăm dụ ngàn dỗ, Mặc Nhan đều nhắm mắt bịt tai. Hắn bất đắc dĩ không thể làm gì hơn là tự mình động thủ. Nhưng mà đồ đạc trong phòng nếu bị dịch chuyển lại sợ thương tổn đến Mặc Nhan, thế nên hắn cũng không dám động võ. Vì vậy, đám nha hoàn đang bưng thức ăn nối nhau tiến vào, thấy lâu chủ anh minh thần võ của các nàng lại đang ngồi xổm trên sàn, nóng nảy không ngớt, hoàn toàn mất hết hình tượng, thở hào thở hển, bắt mèo.
Nha hoàn thân cận Tiểu Song phản ứng, mang một đĩa cá nướng tiến lên, nhẹ nhàng nói: “Lâu chủ, không bằng ngài thử dùng cái này.”
Tô Mộ Tình bưng đĩa cá nướng dầu vừng rắc tiêu kia, hướng về khối bông xù màu đen trong ngóc mà dịu dàng dỗ: “Ngoan nào, ngươi không đói bụng sao? Đừng cáu nữa, mau ra đây ăn.”
Tiểu Song lặng lẽ an bài đám nha hoàn dọn xong cơm nước, rồi dẫn các nàng lui. Thái độ của lâu chủ đối với mèo nhỏ kia thực sự cổ quái, nhưng nàng là hạ nhân, cũng không được vô lễ!
Mặc Nhan móng vuốt vươn ra lại rụt vào, âm thầm nuốt nước bọt, meo meo mấy tiếng, vẫn là không chịu chui ra.
Tô Mộ Tình không còn cách nào khác, buông đĩa cá xuống, đứng dậy rồi lùi lại mấy bước: “Ta không bắt ngươi nữa, mau ra đây ăn.”
Mặc Nhan nhìn hắn đề phòng, mãi đến khi Tô Mộ Tình đã lùi đến cạnh cửa, mới do dự mà chui ra. Thực sự là đói khủng khiếp rồi, bèn ngoạm ngay một miếng lớn, đang định lùi lại, một trận gió thốc qua, sau gáy đã bị túm lấy. Mặc Nhan sợ hãi kêu lên, miếng cá nướng trong miệng rơi thẳng xuống đất. Khi y hồi phục tinh thần thì đã bị Tô Mộ Tình ôm siết vào lòng, không thể động đậy.
Y chán chường nhìn khối cá nướng rớt từ miệng mình, tự nhủ này mới là mất cả chì lẫn chài đây.
“Ngươi sợ cái gì?”, Tô Mộ Tình ôm y đến ngồi trước bàn, khẽ cọ mũi vào gáy mèo, nói nhỏ: “Sợ ta không cần ngươi ư?”
Thân thể Mặc Nhan cứng đờ, chân trước khoác vào cổ tay hắn, khẽ khàng khép mắt, không dám nhìn.
“Ngốc!” Tô Mộ Tình nhéo tai y, mắng khẽ: “Tu luyện lại không được sao? Trốn ta thì ích lợi gì?”
Hắn biết y sợ, sợ bị mình ghét bỏ. Nhưng Mặc Nhan tiểu ngốc nghếch à, nếu ta ghét bỏ ngươi, còn nhẫn nại mà dỗ ngươi đút ngươi như thế sao?
Tô đại lâu chủ cũng bị sự săn sóc cảm động của mình làm cho đứng ngồi không yên, chờ tới chờ lui, mãi cũng không thấy Mặc Nhan phản ứng gì. Hắn đem mèo ôm ra trước mắt mình, tiểu đông tây kia nhắm nghiền hai mắt, từ cổ họng phát ra tiếng ngáy ư ư o o, đương nhiên đã say ngủ.
~
Sinh ý của Quan Diệp Lâu đã bao quát hết mọi lĩnh vực có thể mua bán sinh lời. Dưới trướng thiết lập năm phân đường, trong đó Đạo Diệp Lâu chủ quản lương diêm vải vóc, ngư mục lâm dược. Đàn Diệp lâu chủ quản than đá cùng tài nguyên, tiền trang cầm cố. Tùng Diệp Lâu quản lý võ quán tiêu cục, giao thương sông biển. Còn Liễu Diệp Lâu kinh doanh trà lâu tửu ***, khách sạn xướng quán. Về phần tưởng như nhàn nhã vô sự không buôn bán gì Hòe Diệp Lâu, nhiệm vụ chủ yếu chính là hiệp trợ Tô Mộ Tình trong việc sổ sách, xử lý những mâu thuẫn giữa các phân bộ, thu thập tin tức to nhỏ trong chốn giang hồ, bí mật giải quyết các cao thủ định tìm đến đây gây sự, đảm bảo cho sinh ý chính kinh của Quan Diệp Lâu không phải lo lắng về sau.
[19: Lương diêm vải vóc: lương thực, muối và vải. Ngư mục lâm dược: việc đánh bắt cá, gỗ rừng và dược thảo][20: Khách sạn xướng quán: bao gồm luôn cả khách sạn, nhà trọ và cả những nơi trăng gió][21: Sinh ý chính kinh: chuyện làm ăn công khai]
Tô Tể thoái vị giao quyền khi Tô Mộ Tình mới mười tám tuổi, vừa mới mãn sư hạ sơn, hãy còn háo hức muốn hành tẩu vài năm trong chốn giang hồ. Nhưng kết quả vừa về đến nhà đã bị một khối trọng trách ập xuống – bị Tô lão cha, Lưu quản gia cùng với cả bọn đường chủ vây quanh mà giáo tập, bị chèn ép gần như phát điên. May thay, hắn ở trên núi ngoại trừ luyện võ còn bị sư phụ ép học binh pháp quyền mưu, quản lý sổ sách, nên khi làm để ý sự vụ một chút đã nhanh chóng quen tay, một mình đảm đương hết thảy. Tô Tể mừng rỡ vứt quyền vứt hành cho con trai, cả ngày chỉ lo dưỡng hoa đùa điểu, cùng với một đám lão hữu du sơn ngoạn thủy, phóng khoáng tự tại, thuận tiện khoác lác rằng cháu nhà có tiền đồ ra làm sao.
Đường chủ năm phân đường, trừ Thẩm Yên Thanh của Hòe Diệp Lâu mới đề bạt sau này, còn lại đều lớn hơn Tô Mộ Tình ít nhất mười tuổi. Ban đầu khó tránh có lòng khinh thường. Nhưng sau vài lần giao đấu, Tô Mộ Tình trong sự cường ngạnh lại không thiếu linh hoạt khéo léo, tư duy thông minh kín đáo cùng điệu bộ trầm ổn nội liễm, thế là đủ cho mấy đường chủ đầy kinh nghiệm chu đáo kia tin phục. Tiếp chưởng đã sáu năm, Quan Diệp Lâu hùng cứ Giang Nam, sinh ý đã dần leo lên tận vùng Giang Bắc, không ngừng khiêu chiến uy quyền của Lạc Huyền Sơn Trang.
Hôm nay chúng đường chủ tề tựu tại phòng nghị sự, chủ đề tranh luận chính là có nên hay không xâm lấn vùng phía bắc Trường Giang.
Mười mấy năm qua, ngang hàng ngang vế với Quan Diệp Lâu, chỉ duy nhất có Lạc Huyền Sơn Trang ngoài thành Tịnh Châu.
“Hôn nhân là biện pháp tối giản!” Đàn Diệp Lâu Lục Thần Sinh hướng Tô Mộ Tình mà đưa ra kiến nghị: “Lạc Vân Thiên không con trai dưới gối, trăm tuổi già rồi, Lạc Huyền Sơn Trang tất nhiên sẽ bị ngoại nhân tiếp quản. Nếu Lâu chủ bỏ qua cơ hội này, chỉ sợ tương lai sẽ gặp phải đối thủ cường đại.”
Tô Mộ Tình chỉ cười mà không nói, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve phần lông dọc theo cổ Mặc Nhan – tiểu hắc miêu cả một ngày đều tinh thần ủ rũ, lúc ăn trưa thì chỉ gắng gượng mà nhón vài miếng thịt rồi lại trĩu nặng mà ngủ, khiến hắn lòng không yên, đành mang sát bên người. Còn về sắc mặt ngạc nhiên của đám thủ hạ, hắn không quan tâm.
“Không thỏa đáng.” Liễu Diệp Lâu Nhâm Kiệt phản đối. “Liên hợp như thế, bọn họ chắc chắn yêu cầu chúng ta nhượng một phần sản nghiệp Giang Nam, chẳng tốn công sức mà đoạt lấy, thế là xong cả.”
“Sao dễ như vậy được?” Đạo Diệp Lâu Trần Dung cau mày, trầm ngâm nói: “Lạc Huyền Sơn Trang căn cơ đến mấy, thì khi xáp vào tranh đấu cũng ngươi chết ta sống, chỉ sợ kết cuộc lưỡng bại câu thương, để người ngoài tiện nghi vô ích.”
“Vậy cũng không phải”, Tùng Diệp Lâu Ngô Thiết cũng tham gia: “Ba năm trước đây chúng ta chiếm quyền vận tải vùng hạ lưu Trường Giang, Lạc Vân Thiên đã bị bức đến nỗi giậm chân tức tối cũng không làm gì được chúng ta, nỏ đã hết đà, lão còn gì mà đáng sợ nữa?”
[22: Nguyên văn “cường nỗ chi mạt”, ý nói cung đã không còn đà để bắn tên đi, như người sa cơ lỡ vận, chịu thua thời thế.]
Bốn vị đường chủ tranh chấp không ngừng. Chỉ duy Thẩm Yên Thanh im ắng không nói, cuối cùng đám người kia cãi đến đỏ mặt tía tai, chừng như sắp dùng vũ lực lại nhất tề dấn lên yêu cầu Tô Mộ Tình định đoạt. Kẻ kia lại chỉ thờ ơ quét mắt ngang bọn họ, bình thản nói: “Vì sao ta phải chiếm đoạt Lạc Huyền Sơn Trang?”
Hoàng đế không gấp mà thái giám đã vội, nhìn bốn đại nhân vật trước mắt tựa như thái sơn băng giá lại lộ ra thần sắc chừng như sắp thổ huyết đến nơi, Tô Mộ Tình hiển lộ một cái cười bí mật, chuyển sang hỏi Thẩm Yên Thanh: “Ngươi có dự tính gì?”
Đối với Lạc Huyền Sơn Trang, việc hôn nhân vẫn đang trong vòng tranh luận, kẻ muốn người không, chỉ còn một người là chưa tỏ thái độ.
Thẩm Yên Thanh trầm ngâm một lúc, rồi cao giọng nói: “Phía Bắc Trường Giang, Tương Châu, Thư Châu – những nơi cần thận trọng thì phải thận trọng. Còn lên nữa trên miền Bắc, Trường An, Lạc Châu, Tịnh Châu – những vùng này ngoài tầm với, không có cũng được.”
Một tiếng nói ra, cả phòng thinh lặng. Bốn ánh mắt nhất tề trừng vào hắn. Nhưng Tô Mộ Tình lại chơi đùa tai mèo, gật đầu nói: “Thẩm đường chủ nói có lý, cường long không so với rắn độc. Lạc Huyền Sơn Trang nơi Giang Bắc người đông thế mạnh, chúng ta vị tất phải đánh dẹp làm gì.”
Lý do đường hoàng như thế, nhưng thực chất bên trong chỉ có trong lòng biết rõ.
Đương kim hoàng đế hoang *** vô đạo, cục diện chính trị nếu có biến, phương Bắc là chốn gần kinh thành, phải đứng mũi chịu sào. Mà phương Nam xưa nay không nên trở thành trung tâm chính trị.
[23: Phân tích ý tứ đoạn này, theo như thiển ý của mình, tức là trong cục diện mà triều đình nhiễu nhương, càng gần kinh thành sẽ càng dây dướng vào chuyện chính trị rối rắm, chuyện làm ăn không những không bảo toàn mà còn có thể chuốc lấy hiểm họa khó lường từ việc tranh đoạt lợi ích giữa các phe phái. Thôi thì cứ ở lại Giang Nam, địa bàn quen thuộc, há chằng tốt hơn?]
Thẩm Yên Thanh lĩnh ý, mỉm cười. Trong bốn vị đường chủ kia, kẻ tính tình bạo liệt nhất – Ngô Thiết – hừ một tiếng: “Không hổ danh Thẩm đường chủ, hiểu rõ nhất tâm tư lâu chủ chúng ta, tại hạ bội phục.”
Thẩm Yên Thanh khóe môi mỉm cười, khuôn mặt lạnh lùng, hạ giọng: “Ngô đường chủ xin cứ chỉ giáo?”
Ngô Thiết bật dậy, bĩu môi: “Thẩm đường chủ thực đúng là tri kỷ bên người của lâu chủ! Huynh đệ chúng ta đều là kẻ thô lỗ, lâu chủ nói cái gì chúng ta đều tâm phục khẩu phục, chỉ có bản lĩnh nhìn mặt người mà nói, nương theo chiều gió. Chúng ta phải thỉnh giáo Thẩm đường chủ nhiều hơn mới phải.”
Tô Mộ Tình không khỏi cau mày, trong lòng hiểu rõ hùng tâm tráng chí thôn tính Lạc Huyền Sơn Trang của bọn họ bị chết non, tất sinh ra ảo não, chỉ là ngôn từ nói ra chua ngoa hết sức, chi bằng cứ nói thẳng ra là nịnh nọt vuốt đuôi.
Theo đồn đãi, Thẩm Yên Thanh nguyên là luyến đồng mà Binh bộ thượng thư tiền nhiệm nuôi dưỡng, rất được sủng ái. Sáu năm trước thượng thư đại nhân từ quan qui ẩn, thượng thư phủ tan đàn xẻ nghé. Lúc đó Thẩm Yên Thanh mười bảy tuổi đã ly khai kinh thanh, trên đường nam hạ đã kết giao với Tô Mộ Tình, mới gặp mà như đã thân, liền cùng đi về Quan Diệp Lâu. Sáu năm qua hắn tại chức vị mà tận trung, thay Tô Mộ Tình chia sẻ không ít sự vụ, chỉ là xuất thân của hắn không được trong sạch, trong lâu tuy không ai dám nói loạn, nhưng trên phố quả có chút nhàn ngôn toái ngữ. Cho nên đám đường chủ căn cơ đạo đức kia luôn có chút khinh khi hắn. Nhưng hôm nay thẳng thừng khiêu khích như thế, sự vụ quả chưa từng có.
[24: Nhàn ngôn toái ngữ: lời ra tiếng vào.]
“Khen cho câu tâm phục khẩu phục!” Thẩm Yên Thanh mặt lạnh như nước, gằn giọng: “Thẩm mỗ xin thỉnh giáo!”
Lời vừa dứt, trường tiên bên người như linh xà mà quấn tới Ngô Thiết, nhắm thẳng yết hầu. Ngô Triết cũng không phải hạng hữu danh vô thực, hai quả chùy chế tạo bằng ô kim xòe ra trên đầu ngón tay, gầm nhẹ một tiếng, lao ra nghênh đón. Ba vị đường chủ còn lại khoanh tay ngồi một bên xem náo nhiệt. Lâu chủ đã hạ lệnh, ai cũng không dám tùy tiện xông lên.
Thẩm Yên Thanh vốn luôn lãnh tĩnh giữ mình như thể đã bị động đến chân nộ, xuất thủ tàn nhẫn. Ngô Thiết niên kỷ lớn hơn, nội lực thâm hậu, cũng không kích động nhiều, xuất thủ cũng còn một chút lưu tình. Nhưng đối phương không một chút để tâm đến thể diện, mỗi chiêu đều có sát ý. Ngô Thiết cũng nổi giận, tập trung toàn bộ tinh thần, cùng Thẩm Yên Thanh triền miên giao đấu, nhất thời khó phân cao thấp.
Mặc Nhan đã bị đánh thức, mở nửa con mắt, móng vuốt nhỏ cào cào vạt áo Tô Mộ Tình, meo ô phản kháng mấy tiếng. Tô Mộ Tình ấn ấn trán y, đem thân mèo bỏ vào tay áo, cười bảo: “Ngươi đừng lo, cứ an nhàn ngủ đi.”
Vượt quá trăm chiêu, chùy của Ngô Thiết hướng vào mắt Thẩm Yên Thanh mà đâm tới, nhưng trường tiên của Thẩm Yên thanh lại đang chực quấn quanh cổ Ngô Thiết, ở giữa điện quang thạch hỏa, một chiếc bút lông sói xé gió vụt đến, đánh vào chiếc roi. Cổ tay Thẩm Yên Thanh tê rần, trường tiên tuột khỏi tay, kình lực còn dư xoay tít thân roi, ung ung mà đánh vào hai quả chùy. Vài âm giòn giã, toàn bộ đều rơi trên đất.
[25: Điện quang thạch hỏa: khói lửa sấm sét, ý nói đang giữa cuộc đấu quyết liệt.]
Mặc Nhan ưm ư mấy tiếng, xoay người tiếp tục ngủ, Tô Mộ Tình vỗ về lông trên bụng mèo, trầm giọng: “Nói năng vô lễ, vì nộ khí mà mất hết uy nghiêm, ẩu đả lẫn nhau, niệm tình đều là lần đầu vi phạm, nên phạt nhìn vách sám hối một đêm, còn như tái phạm, tuyệt không tha thứ.”
Phòng nghị sự lặng ngắt như tờ, chỉ nghe mèo nhỏ thỉnh thoảng phát ra tiếng ư hử ngáy. Ngô Thiết vừa rồi bị một roi quất mặt, đau như xát muối cũng không dám động vào vết thương, cúi đầu chắp tay: “Thuộc hạ biết sai.”
Thẩm Yên Thanh đứng yên tại chỗ, không rên tiếng nào. Tô Mộ Tình phất tay, nói: “Lui xuống cả đi, Ngô đường chủ, nhớ thượng dược vết thương trên mặt.”
“Đa tạ lâu chủ quan tâm.”, Ngô Thiết chuyển giận thành vui, theo đám người kia lui xuống. Tô  Mộ Tình thở dài, nhẹ nhàng nói: “Yên Thanh, ly khai kinh thành nhiều năm như thế, tính tình sao vẫn còn nóng như lửa?”
Thẩm Yên Thanh ánh mắt lay động, thần tình nhu hòa trở lại, ôm quyền thấp giọng: “Thuộc hạ đã sai, nguyện nhận trách phạt.”
“Bỏ đi.” Tô Mộ Tình nhìn sắc trời không còn sớm nữa, ôm Mặc Nhan đứng dậy, vừa chớm đến cửa, Thẩm Yên  Thanh từ phía sau gọi hắn: “Lâu chủ, có một câu, thuộc hạ không biết có nên nói hay không.”
Tô Mộ Tình biến sắc, dừng lại nhưng cũng không quay đầu, phun ra một chữ: “Nói.”
“Lâu chủ, nếu ngài không thật lòng đối đãi Mặc Nhan công tử, rời xa vẫn tốt hơn.” Thẩm Yên Thanh ngưng lại một chút, tự giễu: “Nếu như y cũng giống như ta, thế nhân lại khinh thường.”
Tô Mộ Tình xoay người lại, cau mày: “Ngươi đã biết cái gì?”
Thẩm Yên Thanh nhìn mèo đen đang nằm trong lòng hắn, nói: “Đêm qua lâu chủ mang Mặc công tử trở về, sáng sớm chỉ còn lại một con mèo đen. Trộm nghĩ Đồng Diệp Lâu kín kẽ như thế, một người sờ sờ ra đấy như thế nào rời khỏi?”
Luyến đồng, ấy là thế nhân cấm đoán, huống chi là một miêu yêu không hiểu sự đời? Nếu chỉ hứng thú nhất thời, thực sự không đáng để cả đời bị ô danh.
Tô Mộ Tình nghiêm mặt, khó chịu nói: “Ta tự biết chừng mực.” Dứt lời, phẩy áo bỏ đi.
~
Sau bữa tối, Tô Mộ Tình ôm Mặc Nhan đi tắm. Mèo nhỏ nửa tỉnh nửa mê mười phần sợ nước. Lúc giãy dụa đã để lại trên mu bàn tay hắn vài vết hồng ngân, khó khăn lắm mới dỗ cho an tĩnh trở lại. Thế mà vừa tắm xong lại run rẩy cả da lẫn lông, ngay lập tức muốn chui vào chăn. Tô Mộ Tình bất đắc dĩ, túm lấy đuôi mèo đem tiểu gia hỏa kia lôi ra, dùng khăn lau nước trên thân, rồi mới ôm y vào lòng mà ngủ.
Nửa đêm, Mặc Nhan tỉnh dậy, liếm liếm đỉnh mũi Tô Mộ Tình, biết rõ đối phương đang say ngủ, y mới nhảy xuống giường, chạy đến bên cửa sổ.
May thay, trước khi ngủ Tô Mộ Tình đã để cửa sổ mở toang. Trăng sáng trên cao tỏa ánh bạc lấp lánh. Mặc Nhan ngậm một chiếc khăn trải lót trên sàn, nhoài người vào trong ánh trăng, vặn vẹo vài cái, lập tức chân sau chạm đất, gắng sức giơ chân trước lên, hình thành tư thế thi lễ, hướng về trăng mà lạy mấy lần.
Ánh trăng trong sáng dịu dàng bao tỏa thân thể, mát lành như nước. Tinh hoa của trăng phảng phất chảy trôi, theo từng lỗ chân lông mà tưới tắm vào thân thể. Không biết qua bao lâu, tứ chi tiểu hắc miêu bắt đầu dài ra, lông nhung đen thắm được thay thế bằng làn da mịn màng. Mặc Nhan khép mắt, nằm xuống, tứ chi xòe ra, hưởng thụ ánh trăng bao bọc.
Thân thể thon dài cân xứng được một vầng sáng bao tỏa vấn vít, không chút e dè đã bày ra cảnh trí lay động lòng người. Này tóc đen như nước chảy dài xuống, này khuôn mặt tuấn mỹ vương theo mấy phần thành kính, vẻ tinh khiết cùng mị hoặc trời sinh không phai nhạt. Gió đêm luồn qua ô cửa, tóc mai phủ trán lất phất bay. Y nhìn sang bên cạnh, lơ đãng nơi chiếc giường đằng kia, chạm phải một đôi ngươi hân hoan chan chứa, không khỏi gọi khẽ: “Mộ Tình!”
Ánh mắt như tụng ca của Tô Mộ Tình phủ qua cơ thể y. Mặc Nhan cuộn hai chân lại, chỉ vừa nghĩ đến bản thân đang không mảnh vải trên người, không khỏi có chút đỏ mặt, nhưng nhịn không được ánh mắt đăm đăm kia mà nóng ran.
“Mộ Tình…” hai tiếng kia đã gần như rên rỉ, Mặc Nhan vươn tay về phía hắn, yêu dị mà ngượng ngùng đến khiến người phiêu tán hồn phách. Tô Mộ Tình đương nhiên tiếp nhận, đứng dậy tiến về phía Mặc Nhan. Vừa đi, lại vừa dỡ bỏ từng lớp áo trên người. Đến khi hắn đến được bên y, cũng đã trần trụi cùng nhau.
“Mộ Tình…?”, thanh âm nghi hoặc nhưng lại mang theo vài phần làm nũng thúc giục. Tô Mộ Tình ngừng thở, một tay theo cổ y phủ xuống, cảm thụ được vẻ mịn màng dịu mát. Thân thể cao to rắn rỏi đã buông, nơi tiếp hợp càng ngày càng ấm nóng. Mặc Nhan nắm bàn tay hắn, đem ngón giữa ngậm vào trong miệng, uốn người cong lên, khẽ khàng lẩy bẩy dưới thân hắn.
Đôi môi mềm nương theo má mà hôn xuống, lưu lại những dấu vết nơi cổ. Tô Mộ Tình đem sức nặng toàn thân đặt trên người y, mãn nguyện lắng nghe tiếng ư hử khẽ khàng, chừng như mang theo giọng mũi. Thanh âm ấm mềm, khiến từng khớp xương một đều tê dại cả đi.
Dục hỏa đã nhen, hơi thở ngày càng gấp gáp. Chỉ chốc lát, qua ô cửa, thanh âm rên rỉ mà hoan nhạc đã tỏa ra, phiêu lãng trên hành lang không một bóng người.
Từ đó về sau, mỗi đêm như thế, tu luyện cũng trở thành thú vị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.